𝐚𝐧𝐣𝐢𝐧𝐠

159 22 3
                                    

đã mười một giờ đêm, trời tối đen như mực, nhưng không khí khô nóng của đêm hè vẫn khó chịu vô cùng.

sunoo đi tắm để xua tan mọi mệt mỏi, những sợi tóc ướt nhẹp rủ xuống trước trán khiến anh có thêm vài phần quyến rũ.

riki bị thương ở chân nằm nhà tĩnh dưỡng, đang nằm dài trên ghế sô pha, say sưa xem phim nửa đêm.

mặc chiếc quần đùi mát mẻ, bên chân bị thương đang đặt trên ghế một cách gọn gàng, mắt cá chân sưng to như cái bánh bao, chân bên kia duỗi thẳng trên ghế, đung đưa trái phải, cả người giống như con cua tay chân dài đang nằm phơi nắng nhàn nhã trên bãi biển.

sunoo ngồi dựa bên cửa, nhìn riki dưới ánh đèn có chút khổ não.

anh cầm chiếc khăn bông ngồi xuống nền nhà, em rất tự giác đón lấy chiếc khăn, rồi cứ thế vừa nằm vừa lau tóc cho anh.

đôi mắt sáng ngời từ đầu tới cuối vẫn dán chặt vào màn hình tivi, xem tới chỗ đặc sắc, hưng phấn tới mức đánh vào vai anh.

"như thế mà cũng bị sảy chân!"

sunoo thấy hơi đau, nắm lấy cánh tay đó của em, quay đầu quát.

"yah, vai của anh không phải cái bao cát đâu!"

em liếc anh một cái chẳng vui vẻ gì, động tác lau tóc vẫn không dừng lại nhưng lực tay có vẻ mạnh thêm một chút.

"làm bao cát một tý mà anh cũng tủi thân hả?"

sau đó, em lại nhìn chăm chăm vào màn hình tivi toe toét cười.

lau tóc xong, sunoo oan ức đứng dậy ngồi lên sô pha, cẩn thận đặt bên chân bị thương của riki lên chân mình, vừa hay lúc đó đến phần quảng cáo.

em bực mình đấm xuống ghế sô pha, miệng không ngừng làu bàu.

"tối thế này rồi mà còn chiếu nhiều quảng cáo, chiếu cho ma xem à!"

anh cẩn thận kiểm tra bên chân bị thương của em, cúi đầu và nói thêm vào.

"ma cũng biết tiêu dùng mà."

em phì cười, sau đó đôi môi khẽ cong lên, dùng bên chân không bị thương đá anh một cái.

"yah, làm gì mà anh xin nghỉ phép cho em tới nửa tháng liền?"

"thì em bị thương."

"gì chứ? bốn năm ngày là khỏi rồi hay anh tính nhốt em trong nhà một mình muốn em ngột ngạt tới chết sao?"

sunoo dường như có chút trầm tư liếc qua môi của em, chầm chậm gật đầu.

"nhốt trong nhà? đây có khi lại là ý kiến hay."

em ngây người, lại đá anh một cái, đôi mắt trợn trừng tròn xoe.

"nhốt trong nhà mà hay hả?"

sunoo chậm rãi lên tiếng.

"không thử sao biết."

"thử? ý gì đây?"

trên tivi phát tiếng nhạc cao vang sôi động, một trận ác chiến sắp bắt đầu. sunoo nhẹ nhàng cấu bên chân phải không bị thương của em.

"thì là vậy đó."

"yah, hôm nay anh uống nhầm thuốc rồi phải không? trời ơi, con sai rồi, ngay từ đầu con đã không nên yêu thằng này!"

"em nói thằng nào cơ-"

"nếu không thì ngày hôm nay đâu bị ngược đãi như thế này, trời xanh ơi!"

vờ hờn khóc, em thầm tán thưởng kỹ thuật diễn xuất của mình.

sunoo chẳng có ý phản bác lại, chỉ nở một nụ cười tươi.

"à phải rồi, sáng nay khi đứng trong thang máy của tòa nhà, anh vô tình nghe các tiền bối nói chuyện."

em có dự cảm không lành.

"khoan khoan."

"họ nói ở tầng này, không biết bạn trai của tên ngốc nào chạy đua một trăm mét trong công viên với chó."

"đã bảo là khoan!"

"kết quả chó chạy hết một trăm mét, còn người đó mới chạy được nửa đường thì bị vấp ngã. cuối cùng lại là chú chó thông minh hơn, giúp gọi một người qua đường nhờ giúp đỡ người đó."

nhìn đôi má đang bắt đầu ửng hồng lên của riki, anh càng buồn cười hơn.

"sau đó anh nghe kỹ, ồ, cái tên ngốc nghếch đó chẳng phải là anh sao? vậy bạn trai của tên ngốc đó là ai nhỉ."

"thôi ngay đi!"

"em nói xem có đúng không? dấu yêu?"

riki ngập ngừng, lại không nói nên lời, chỉ biết chăm chú nhìn anh, biểu hiện có chút xấu hổ mà đờ đẫn.

anh nắm cổ tay em, đưa em ngồi trên đầu gối mình, ánh mắt long lanh không rời bất cứ một biểu hiện nào trên khuôn mặt em.

"một đứa hay chạy nhảy như em chỉ hận là không thể kiếm cái dây, ngày ngày dắt em đi thì mới có thể yên tâm được."

em đẩy anh ra, quát.

"anh coi em là chó à?!"

"đúng thế, vì em đẹp như chó."

"cút!"

𝐬𝐮𝐧𝐤𝐢 𝐜𝐚𝐬𝐭𝐥𝐞Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ