Chương1:

633 26 0
                                    

XUÂN NHỰT NGẪU THÀNH

Tôi và người thiếu niên ấy quấn quýt như trăng sao trên trời suốt 18 năm, lại nhìn người kia vì nữ chính mà tương tư đổ bệnh, si tình như điên.

Bọn họ đều nói tên họ Thôi phát điên rồi, vì cô gái kia mà trốn học, chạy đi đánh nhau.

Mà tôi nghĩ một lúc, mới dịu dàng rút bàn tay đang bị người kia nắm chặt ra, nhìn đôi mắt đỏ bừng của cậu ấy, đôi môi run rẩy, sau đó nhẹ giọng nói:

"A Trí, đoạn đường kế tiếp, tôi không có ý định đi cùng cậu."

01.

Ở trấn Ô Thủy cứ một nhành liễu sẽ là hai dặm gió xuân, tôi lẳng lặng đứng dưới thành cầu, nhìn hai thân ảnh đang ôm nhau trên cầu.

Gió thổi cành liễu phất phơ trong gió, những phiến lá nhỏ rơi xuống mặt đất, mà thiếu niên mặc áo khoác màu vàng nhạt kia tựa như cây trúc đứng thẳng trên cầu, đưa lưng về phía tôi, ôm chặt lấy cô gái nhỏ nhắn yếu ớt.

Đương nhiên tôi biết cô gái kia là ai.

Học sinh mới chuyển trường lạnh lùng mà yếu ớt, nữ chính của quyển tiểu thuyết này, Vân Nghê.

Trong quyển tiểu thuyết này, nữ chính Vân Nghê mang theo hệ thống xuyên đến, lấy thân phận học sinh chuyển trường công lược thành công nam chính Thôi Trí, hai người cùng nhau thi đỗ vào một trường học danh tiếng, cuối cùng đi đến kết thúc hoàn mỹ.

Thiếu nữ trong trẻo yếu ớt, thiếu niên lạnh lùng thiên tài, phải nói kết thúc êm đẹp xứng lứa vừa đôi.

Đương nhiên nửa chừng nhất định cũng sẽ có những đoạn quanh co, đơn giản có thể là đến từ trường học, bạn bè, người thân... Trong số đó có thể kể đến nữ phụ ác độc, là thanh mai trúc mã của nam chính, Nhan Hồi

Cô ngoài mặt vẫn là nụ cười trong trẻo, nhưng lại âm thầm tính kế ly gián nam nữ chính, bao nhiêu quanh co gợn sóng của thời điểm đó đều do một tay Nhan Hồi gây nên.

Mà Nhan Hồi này, chính là tôi.

Hoặc là nói, là nhân vật mà tôi xuyên qua.

Lúc vừa đến thế giới của quyển tiểu thuyết này, lần đầu tiên mở mắt ra tôi không nhìn thấy bố mẹ, mà là thấy nam chính của câu chuyện này, Thôi Trí.

Cậu bé mới hơn một tuổi mở to đôi mắt màu hổ phách, hơi rũ lông mi nhìn tôi.

Hai má phúng phính trắng ngần, lúc tôi mở mắt ra bỗng nhiên cậu nhóc nở một nụ cười thật sâu, mà khóe môi kia cũng lộ rõ một đóa hoa lê(*).

(*)[Một cái vòng tròn nhỏ như cánh hoa, tương tự như má lúm đồng tiền nhưng hơi nông hơn]

Cậu ấy cứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi không phản ứng lại.

Mà ngón tay kia lại nhẹ nhàng chọc vào trên má tôi.

Ấm áp, lại mềm mại

Lúc tôi còn đang sững sờ, theo âm thanh vang lên, ngón tay kia cũng chậm rãi rút về.

Là một giọng nữ dịu dàng ——

[Hoàn]Xuân Nhựt Ngẫu ThànhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ