Tôi đã tìm kiếm cậu bao lâu, biết cậu trước khi bước chân vào nơi đây. Thầm mong được nhìn thấy cậu, khó khăn lắm mới bước chân tới vùng đất Sumeru, tôi đã hạnh phúc đến nhường nào. Lòng thầm cười, miệng cứ ngân vang những bài hát không bao giờ thuộc về Teyvat, những bản nhạc thốt ra đều đến từ nơi được gọi là Trái Đất.
Gần đây được tầm 1 tháng, Sumeru có một quán nước rất ngon, cậu rất ít xuất hiện tại đám đông, nên cậu luôn chọn 1 nơi yên tĩnh như vậy mà uống nước một mình. Tôi cũng chả biết cậu đang suy nghĩ gì nữa... Tôi luôn ngồi chỗ bàn khác, giả vờ vẽ vu vơ cảnh vật, nhưng "cảnh vật" đó mang tên cậu.
Y/n: "Hôm nay cậu ta có đến không nhỉ?"_Chán nản
Cơn gió liu thiu khiến cho tán lá gần quán xào xạc, chỗ này thật thoải mái, cảm giác rất gần gũi với thiên nhiên. Tôi ló ngó một hồi thì chị quản lý kêu tên.
Shra: "Ái chà, Y/n của chị đang buồn chuyện gì sao?"
Y/n: "Chắc do em đang không có cảm hứng vẽ ấy mà... Ờ nhắc mới nhớ, bản vẽ em để quên trên bàn ấy, giờ chị đem trả lại cho em được không ạ?"
Gương mặt chị quản lí khó hiểu nhìn tôi, gãi gãi đầu tỏ vẻ bối rối.
Y/n: "Cái gì?! Vậy giờ nó đang ở đâu? Thôi, để em tìm, chắc chỉ nằm đâu quanh quán thôi."
Nếu tôi không tìm ra thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra đây... Tìm kiếm khá lâu, mồ hôi tôi sắp làm ướt áo tôi mất rồi mà tìm vẫn chưa ra. Tôi ngồi tại 1 góc gần quán thẫn thờ, rồi lỡ như "cậu ta" lấy nó thì sao...
Shra: "Y/n!"
Tôi giật mình rồi ngồi bịch xuống, tim sắp thót ra ngoài. Chị quản lí thò đầu ra như 1 vị thánh rồi gọi hồn tôi.
Y/n: "Trời ơi chị ơii, tim em có phải sắt đá đâu mà chị kêu đột ngột vậy?"
Shra: "À... Nãy chị có hỏi chị chủ quán, chị ấy nói là đang giữ sổ của em nè"_Đưa cho Y/n.
Y/n: "Phù, may thật. Mong cho không có ai thấy em vẽ gì trong đó... Dù sao thì em cũng cảm ơn chị và chị chủ quán nhiều nha~"
2 tay tôi ôm chặt cuốn sổ vào lòng, từ từ đi về chỗ ngồi thì liếc mắt sang chiếc bàn ấy... Bóng dáng thân quen đập vào mắt tôi, cười thầm trong bụng. Liền điều chỉnh chiếc ghế của mình sao cho phù hợp, đặt cuốn sổ lên chiếc bàn gỗ nhỏ, ly nước đã tan đá từ lâu... Mọi thứ đang dần hoàn hảo: Bút, miếng bánh còn đang dang dở, sổ vẽ và...cậu ấy. Vừa cầm bút thì 1 giọng nói trầm lặng thốt lên.
Không gian im lặng, tôi xoay ra sau, lưng cậu ta đối diện với mặt tôi, ước gì một ngày nào đó nó có thể thay thế cho cái gối mà tôi hay ngủ vào buổi tối thì tốt biết mấy...
Wanderer: "Tôi biết cậu đang làm gì đấy."_Uống 1 ngụm nước.
Tôi sảng hồn xoay đầu về hướng bàn mình, quá sợ hãi mà đặt 2 tay lên đùi, mặt tái mét run chân không ngừng. Tiếng "lộc cộc" càng ngày càng gần, cậu ta đập tay lên cuốn sổ tôi.
Wanderer: "Quán này hiện giờ chỉ có tôi và cậu, cậu nghĩ tôi đang nói ai đây, Y/n?"_Gằng giọng.
Y/n: "Sao cậu biết tên-"
BẠN ĐANG ĐỌC
Lời Hứa ( Wanderer × Reader )
Historia CortaTại vùng đất Sumeru, có 1 kẻ luôn lặng thầm, luôn từ xa quan sát sự đổi thay của lục địa Teyvat. Cô nhóc đã vô tình ở lại đây hàng trăm năm, biết tất cả các nhân vật có sức mạnh nguyên tố tại nơi đây. Ba và mẹ của cô hiện không sống cùng cô tại thế...