CHƯƠNG X
Sáng hôm sau, vào giờ ăn bánh quế điểm tâm, bà cô Pittypat nước mắt đầm đìa, Melanie lặng thinh còn Scarlett thì đầy vẻ thách thức.
- Mặc kệ cho họ xì xào. Cháu dám cuộc là cháu đã kiếm cho bệnh viện nhiều tiền hơn bất cứ cô gái nào có mặt ở đó - thậm chí còn nhiều hơn cả số tiền bán các thứ đồ tầm tầm cũ rích ở quầy chúng cháu nữa kia.
- Ôi, lạy Chúa, tiền thì có quan trọng gì? – Bà Pittypat rên lên, hai tay chắp vào nhau vặn vẹo. – Cô thật không dám tin vào mắt mình nữa, tội nghiệp Charlie mới mất có một năm…và cái tay thuyền trưởng Butler kinh khủng ấy, hắn làm cho mắt mọi người đều đổ dồn vào cháu, thật là một con người kinh khủng, kinh khủng Scarlett ạ. Em họ bà Whiting là bà Coleman lấy chồng ở Charleston đã kể về hắn ta với cô. Hắn là con chiên ghẻ của một gia đình cao quý…ôi, làm sao dòng họ Butler lại có thể nảy nòi ra một kẻ như vậy. Ở Charleston, không ai tiếp hắn, hắn khét tiếng là kẻ ăn chơi phóng đãng số một. Có một chuyện gì đó xung quanh một cô gái…chuyện xấu xa đến nỗi bà Coleman không còn hiểu ra sao nữa…
- Ồ, cháu không tin anh ta lại xấu xa đến thế, - Melanie dịu dàng nói. – Anh ta có vẻ là người rất mực phong lưu mã thượng và thử nghĩ xem, anh ta thật gan dạ biết bao mới dám vượt rào phong toả …
- Chả phải là anh ta gan dạ gì đâu, - Scarlett ngang ngạnh ngắt lời, rưới nửa cốc siro lên phần bánh quế của mình. – Anh ta làm thế chỉ vì tiền thôi. Chính anh ta bảo tôi thế mà. Anh ta chả thiết gì đến Liên bang và còn bảo chúng ta sắp bị đánh bại. Nhưng anh ta nhảy tuyệt vời.
Hai thính giả của nàng kinh hãi không nói nên lời.
- Tôi chán ngồi ru rú xó nhà lắm rồi, tôi không chịu như thế nữa đâu. Nếu tất cả đều nói ra nói vào về tôi đêm qua, có nghĩa là thanh danh của tôi đã mất và họ có nói thêm gì khác nữa cũng chẳng quan trọng.
Nàng không hề nhận ra rằng cái ý đó chính là của Rhett Butler. Nó đến rất đúng lúc và hoàn toàn phù hợp với điều nàng đang nghĩ.
- Ôi! Mẹ cháu sẽ nói sao khi biết chuyện này? Mẹ cháu sẽ nghĩ thế nào về cô?
Scarlett chợt thấy áy náy đến lạnh người khi nghĩ đến nỗi bàng hoàng của bà Ellen nếu bà được biết hành vi ô nhục của con gái. Song nàng lại vững dạ với ý nghĩ rằng Atlanta cách ấp Tara những hai mươi lăm dặm. Chắc chắn cô Pitty sẽ không kể với mẹ, vì như thế chẳng hoá ra cô là một người giám hộ tồi lắm sao. Và nếu cô Pitty không mách thì chẳng sao cả.
- Cô nghĩ…- bà Pitty nói, - phải, cô nghĩ rằng tốt nhất là cô nên viết thư cho bác Henry về chuyện này…mặc dầu cô rất không muốn làm chuyện này…nhưng bác là người đàn ông duy nhất trong gia đình ta…để bác đến cự cho tay thuyền trưởng Butler một trận…Ôi, lạy Chúa, giá mà Charlie còn sống…Scarlett, cháu không bao giờ, không bao giờ được nói chuyện với con người đó nữa.