Sau hôm lãnh phạt đấy, Mặc Nhiên nằm liệt trên giường nửa tháng, tạm thời không có cơ hội đi chọc chó đuổi gà, đỉnh Tử Sinh cũng coi như thanh tĩnh hơn một chút.
Tiết Mông ngược lại không được như vậy. Sau đoạn kí ức lạ lùng lần trước, gần đây cậu lại càng thường xuyên mơ thấy những khung cảnh vừa lạ vừa quen thế này. Nhất thời, thiếu niên cũng không phân biệt được đây là sự thật, hay là ảo mộng.
Cậu thật sự không tài nào xác định được luồng kí ức nào mới là thật. Những hình ảnh song song xếp chồng lên nhau như xấp giấy Tuyên ngấm nước, nội dung trùng lặp mờ ảo, khó mà phân rõ.
Dù sao chuyện này cũng không thể làm rõ trong một sớm một chiều. Nghĩ như vậy, khổng tước liền có thể tạm gác mớ suy nghĩ vẩn quanh. Cũng vì lẽ đó nên dù rõ ràng không phải chó, vậy mà dạo gần đây, đôi phu phụ Tiết gia lại cảm thấy con trai mình dính người còn hơn cả chó con làm nũng ấy chứ.
Tiết Mông như quay về giấc mộng hoang đường lại đẹp đẽ nhất của kiếp trước_ Một nhà ba người bình yên ở cạnh bên nhau. Cha mẹ cậu còn sống, sư tôn cậu còn sống, anh em cậu cũng còn sống.
Tất cả những thứ trân quý nhất trở lại như một giấc mộng hoang đường đã mơ cả ngàn lần. Song nỗi niềm mất rồi lại có ấy Tiết Mông lại chẳng thể chia sẻ với ai.
Cậu cẩn thận gìn giữ từng chút hạnh phúc vụn vặt, đè nén những lo toan tưởng như đã bào mòn hết thảy ngạo khí ngông cuồng của thiếu niên trong quá khứ.
Phượng hoàng lần nữa tái sinh về làm chính mình, lần nữa được trở về làm đứa con trai độc nhất của vợ chồng Tiết gia, làm thiếu chủ xuất chúng của đỉnh Tử Sinh, làm học trò của sư tôn, làm anh em với môn đồ khắp núi.
Và, cũng lần nữa làm đường đệ của Mặc Nhiên.
Tiết Mông quả thật rất hận Mặc Nhiên, hận hắn khi sư diệt tổ, máu lạnh tàn độc. Hận hắn cướp đi hết thảy của cậu, hận hắn tự tay hủy hoại người sư tôn vẫn luôn dạy dỗ hắn.
Nhưng càng hận nhất hắn tự mình hủy hoại bản thân mình.
Cái ngày đỉnh Tử Sinh chìm trong biển lửa ấy, ngọn lửa không chỉ cắn nuốt sinh mạng của cha mẹ Tiết Mông, cũng cướp đi nhân tính 'máu mủ' duy nhất còn trên đời này của cậu.
Sau đêm hôm ấy, không còn Tiết Mông hay Mặc Nhiên, cũng chẳng còn đôi biểu ca đường đệ khắc khẩu đánh nhau như chó với mèo.
Những mâu thuẫn bâng quơ thuở thiếu thời hóa thành nợ máu thù nhà đằng đẵng bám riết lấy họ.
Tựa như thật lâu về trước, ai đó tiện tay vứt bừa một hạt giống bên đường. Trong lối cũ nhỏ hẹp tăm tối, giống hoa của tội ác sinh sôi nảy mầm, hút hết nhân tính, tình cảm, cả chút ánh sáng le lói chập chờn trong đôi mắt ai kia làm dưỡng chất.
Giống cây đó phát triển quá nhanh, bộ rễ to lớn phá đất chui lên lấp kín con đường xưa.
Từ ấy, lối đi duy nhất bị chặn lại. Tiết Mông trơ mắt nhìn Mặc Nhiên ở phía bên kia con đường lê bước về một lối riêng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN Song Mai Mông] Sương Mai
Historia CortaAi cũng không còn, Tiết Tử Minh cậu...triệt để cô độc. _________ Tóm tắt ý tưởng: Nếu năm đó Tiết Mông không kịp đến gặp sư tôn lần cuối thì sao?