quatre - huit

192 8 16
                                    

_ Em Nhã!!!

_ Chị Như!!!

Tiếng còi kết thúc vừa vang lên, từ phía bên kia sân cỏ, Thanh Nhã đã phóng thẳng sang phía cabin đội tuyển. Xé toạc những làn gió yếu ớt, mặc kệ cảm giác ê ẩm ở chân, em chạy về phía nơi đồng đội mình đang đứng đợi, môi không kìm được nữa mà la lớn.

Thanh Nhã - Huỳnh Như, chủ nhân hai bàn thắng, lao vào vòng tay của nhau. Hai chị em bật cười, nhiều người có thể nói là sái cả quai hàm. Không dừng lại ở đó, Huỳnh Như còn cố tình ấn vai đàn em cho nó khom xuống, vừa tầm để chị đưa tay lên xoa đầu em.

_ Đó! Thấy chưa! Chị đã bảo rồi! Đeo băng đô chị tặng để lấy vía ghi bàn ở chung kết!

Em càng cười lớn, suýt thì ứa nước mắt. Mà ngại gì chứ, lần thứ hai tham dự SEA Games, bàn thắng thứ hai ở đấu trường này, đã vậy còn là ở trận chung kết, có mơ thì em cũng không ngờ mình sẽ là người kết thúc hành trình bảo vệ ngôi vương của đội.

_ Sao, ghi bàn thấy thế nào, hửm?

_ Ối dồi ôi xúc động không nói lên lời!

Thanh Nhã nói lớn, nhấn mạnh từng chữ một. Em ôm chặt lấy Huỳnh Như, tựa đầu lên vai chị, lợi dụng thời cơ đó mà dụi dụi vào vai áo mà lau nước mắt. Chị cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ mỉm cười, tay nhẹ nhàng vỗ lưng em nhỏ.

Có lẽ tự hào là chưa đủ để bày tỏ hết niềm vui của chị khi thấy đứa em của mình ghi bàn nâng tỉ số lên 2-0, chấm dứt hy vọng gỡ gạc của đối thủ.

Khi đã nín khóc, Thanh Nhã mới buông Huỳnh Như ra, tiếp tục mỉm cười với đội trưởng. Không nhịn được nữa, chị nhéo má em trước khi quay đi lấy nón lá cho cả hai. Đúng là ánh mặt trời của cả đội, đặc biệt là đội trưởng kia.

_ Này.

Đang buộc lại tóc cho mát mẻ, Thanh Nhã chợt nghe thấy tiếng gọi nhỏ từ phía sau lưng. Em nghiêng đầu sang nhìn, à, làm sao mà em có thề lẫn được chất giọng ngọt lịm này cơ chứ.

_ Chúc mừng nhá, hoàn thành mục tiêu của chiến dịch này rồi.

Còn ai ngoài Hải Yến cơ chứ.

_ Hì, do hên thôi mờ.

_ Hên mà lốp quả khó như thế thì hên thế nào hả bà cụ non?

Hải Yến đưa tay lên, định kí đầu em thì lại bị em ngăn lại, các ngón tay đan vào nhau. Và rồi, như đúng cái tên mà mọi người vẫn hay gọi em, Thanh Nhã kéo tay chị lại gần môi mình mà đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mu bàn tay. Tất cả các bước trên được xử lý trong vòng một nốt nhạc.

Thoáng qua như một cơn gió, nhưng đủ để đối phương cảm nhận được bao ấm áp, ôn nhu và yêu thương mình dành cho họ.

_ Ghê. Hết ngại rồi à?

Vì đơn giản, có đối phương là đủ rồi.

_ Thì mình là nhà vô địch mờ, có gì mà phải sợ.

Thanh Nhã cười khúc khích, kéo Hải Yến lại gần hơn. Không phải do trời lạnh, em chỉ muốn ở gần chị thôi. Giữa khung cảnh náo nhiệt sau chiến thắng, em lại tìm thấy cho mình một góc bình yên nho nhỏ, nơi mà ngỡ như thực tại sẽ chẳng thể nào tìm đến.

Crumbs [VNF]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ