mid-autumn

124 6 6
                                    

 Đêm về, gió hiu quạnh, một bầu không khí ảm đạm của cuối ngày bao trùm lấy cả sân vận động. Tiến Long nheo mắt nhìn khắp cả sân, chỉ khi chắc chắn rằng không có ai ở quanh đây, cậu mới thả balo xuống, cả người trở nên nhẹ nhõm hơn. Khom người xuống, từ trong balo, cậu lấy ra một tấm bạt nhỏ và một chiếc đèn lồng ông sao. Trải tấm bạt ra, thắp nến cho đèn ông sao xong, Tiến Long ngồi xuống.

Vắng lặng.

Cả bầu trời chỉ có tiếng ve, xung quanh không một động tĩnh nào. Ánh lửa bé xíu cũng chẳng đủ để giúp Tiến Long thấy quang cảnh ngay trước mắt mình. Nhìn những giọt sáp nhỏ xuống bạt rồi khô lại, cậu thở dài, nó quên mất buổi hẹn hôm nay à?

Lạt sạt.

Có tiếng động phát ra từ phía sau lưng, cậu vội vàng quay lại, đảo mắt một vòng, cố tìm kiếm nguồn gốc của nó. Những nhúm cỏ khô cứ thế bị giẫm nát, tiếng bước chân cứ thế mà càng lúc càng tiến gần hơn. Nhịp tim của Tiến Long bắt đầu trở nên hỗn loạn, lấn át cả tiếng dế lẫn tiếng gió. Chỉ có tiếng bước chân và tim đập văng vẳng bên tai, chen chúc nhau để giành lấy sự chú ý của cậu. Hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, bình tĩnh lại, tập trung vào, cố tìm ra âm thanh quen thuộc.

Leng keng.

_ A, Duy!

Tiếng chuông nhỏ, như có thể lẫn vào tiếng ve kêu, nhưng vẫn đủ để cậu nghe thấy, chỉ một mình Tiến Long nghe được. Cậu không còn lạ gì với nó nữa, mỗi lần anh đến, điều đầu tiên cậu nghe được, trước cả giọng anh, chính là chiếc chuông bé xíu treo lủng lẳng trên vòng tay của Đình Duy. Cầm lấy lồng đèn,Tiến Long nhanh chóng đứng dậy.

Anh đang đứng đấy, thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối. Cậu mỉm cười, vui vẻ chạy đến chỗ anh, rồi đột ngột dừng lại khi chỉ còn cách anh khoảng một dang tay.

_ Quên mất, chân đã lành hẳn chưa mà ra đây? 

Mấy tuần trước, sau khi đi đá bóng về, Đình Duy có gọi điện cho cậu bảo rằng mình gặp chấn thương ở chân. Thế là từ đó đến nay, tối nào rảnh là cậu đều đi qua thăm anh, vài hôm còn mang cả bánh kẹo để cả hai vừa ăn vừa tám chuyện.

Tiến Long nhìn xuống dưới, cổ chân phải của anh vẫn còn đang mang băng. Máu đỏ từ từ thấm qua dải băng ố vàng bị dính bẩn, cảnh tượng đó khiến cậu nhăn mặt.

_ Lại đây, tao thay băng cho, có việc nhỏ nhoi thế mà quên hoài!

Cậu đi đến bên anh, nhẹ nhàng dìu anh đến tấm bạt ban nãy mà để anh ngồi xuống, vừa đi vừa nhìn đối phương từ trên xuống dưới, xem anh còn bị thương chỗ nào nữa không. Sau đó, Tiến Long với lấy chiếc balo của mình, lấy ra băng gạc và thuốc khử trùng từ hộp y tế nhỏ cậu hay mang theo bên người. Với ánh sáng yếu ớt từ cây nến bé tí, cậu từ từ tháo dải băng cũ ra. Máu tích tụ dưới da, vết thương vẫn không có dấu hiệu lành lại. Nhìn vết thương đẫm máu bao phủ hết cả cổ chân Đình Duy, Tiến Long không tránh khỏi cảm giác ớn lạnh. Nuốt cơn buồn nôn ngược lại vào dạ dày, đáng ra mình đã phải quen với việc này, cậu cẩn thận sát trùng và quấn băng cho anh.

Xong việc, cậu ngồi xuống bên anh, tránh đụng chạm đến vết thương ở chân.

_ Ăn bánh trung thu không? Tao có mang nè, mày thích đậu xanh mà đúng không?

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Oct 02, 2023 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Crumbs [VNF]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ