Chương 22

1.9K 64 9
                                    

Ngày qua ngày cô vẫn túc trực ở bệnh viện để chăm sóc nàng, cũng ba bốn ngày gì rồi mà nàng vẫn chưa tỉnh. Chưa giờ nào cô thôi nôn nóng, ngóng trông nàng tỉnh lại, sức khỏe của Chaeyoung trước đó đã yếu, nàng cắt cổ tay tự tử để mất máu quá nhiều nên khó mà hồi phục mau.

"Nhanh tỉnh lại đi để về nhà với em, chị không nhớ em sao"

"Ngủ hoài là hư lắm biết chưa? Park tổng còn phải làm việc nữa, công ty bao việc kia kìa Park tổng ơi"

"Dậy đi em sẽ mua phở cho chị ăn, ai ăn phở không ta, hay là ăn xoài, à không thôi thì ăn bơ đi. Bơ ngon lắm"

Cô tự nói tự chọc ghẹo nàng, làm đủ trò để thôi thúc nàng nhanh tỉnh dậy. Không biết là Chaeyoung có lắng nghe hay không mà ngón tay bắt đầu cử động nhẹ. Lisa liền bắt trọn được khoảng khắc đó, dù chỉ là cái cử động nhẹ cũng không thể qua mắt được cô, cô gấp gáp đi gọi bác sĩ vào kiểm tra.

"Tình hình sức khỏe của bệnh nhân đang tiến triển rất tốt, dự đoán là cô ấy sẽ sớm tỉnh lại"

"Thật hả bác sĩ, vậy chừng nào chị ấy mới tỉnh"

"Cái này không đoán chính xác được vì nó nằm ở vấn đề của bệnh nhân, bệnh nhân này trước đó do mắc bệnh về tâm lý nên mới dẫn tới tự tử. Tùy theo ý chí và nghị lực sống của cô ấy, có những trường hợp sức khỏe của bệnh nhân đã khả quan rồi nhưng do người bệnh không muốn tha thiết về cuộc sống nữa điều đó làm giảm nghị lực sống nên dẫn đến tình trạng hôn mê kéo dài. Người nhà nên an ủi và nói lời tích cực với cô ấy, dù là hôn mê nhưng cô ấy có thể sẽ nghe và cảm nhận được"

"Dạ, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm"

"Không có gì, thôi tôi xin phép"

Khi bác sĩ đi rồi thì Lisa lại rơi vào trầm tư, Chaeyoung của cô chắc rất áp lực về cuộc sống, nàng có muốn tỉnh lại không? Có muốn nhìn thấy cô không, nàng đừng nhốt mình trong giấc ngủ nữa, cô muốn nàng tỉnh dậy để nhìn lấy cô, để cô được nói lời xin lỗi nàng, cô sẽ bên cạnh để bảo vệ chở che cho nàng.

"Chaeyoung à, có phải chị sợ khi tỉnh lại sẽ phải đối mặt với niềm đau nữa phải không? Chị đừng sợ, có em bên cạnh chị rồi, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra em cũng sẽ không rời xa chị, đừng sợ nữa chị sẽ không còn một mình nữa đâu"

Cô lại nắm lấy tay nàng xoa dịu, nhìn vào bàn tay gầy gò còn kèm theo một vết sẹo dài ở cổ tay làm cô đứt từng đoạn ruột. Cô thật sự không muốn nhìn thấy nó, nó đã khiến Chaeyoung của cô phải đau, quy tắc của Lisa là ghét những thứ gì làm nàng đau, vậy mà cô  lại chính là một trong những thứ đó, cô cũng đang ghét mình lắm.

"Chị muốn ngủ cũng được, nhưng ngủ một chút nữa thôi nhé, đừng ngủ mãi như thế, em đang đợi chị, nhanh tỉnh lại với em đi"

Không biết Lisa đã nói những lời này bao nhiêu lần rồi. Cô quyết tâm kiên trì để truyền những điều tích cực đến với nàng, hy vọng nàng sẽ nghe thấy. Chaeyoung có vực dậy được hay không đều nằm hết ở cô, vì vậy cô luôn nổ lực động viên nàng, để nàng cảm nhận được cảm giác an toàn mà cô mang đến. Có như thế Chaeyoung mới có thêm động lực quay về cuộc sống, còn không nàng sẽ mãi mãi nhốt mình trong giấc ngủ đó để trốn tránh thực tại.

[CHAELISA] Vợ Tôi Là Tổng TàiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ