CHƯƠNG 1

180 11 4
                                    

Trưa. Trong căn phòng ngủ, hai thân ảnh ngồi đối diện nhau, kẹp giữa là một cái bàn học nhỏ. Mùa hè nóng bức khiến cả hai mồ hôi nhễ nhại, nhưng không ai dám cởi bớt lớp áo trên người.

Mồ hôi Quân lấm tấm đầy mình, đầu tóc cũng vì vậy mà dính lại với nhau. Tóc húi cua lúc bình thường đã nhìn như đống đinh, hiện giờ càng không khác gì gai nhím chằng chịt khắp đầu. Trông vừa bết bát vừa buồn cười.

"Cậu không thấy nóng à?" An ngồi đối diện Quân, bị nóng đến khó chịu, nhịn không được cởi cúc áo xuống đến rãnh ngực. Tay cầm quạt xếp vừa phẩy phẩy vừa nhăn mặt hỏi cậu bạn ngồi đối diện tại sao quần áo vẫn còn đóng thùng chỉnh tề.

Chậc! Chẳng thấy được gì hết!!

An thật chướng mắt cái đống đồ trên người Quân.

Quân trông cậu vẫn biểu hiện bình thường như vậy, anh gượng gạo nói: "Cậu thật sự không cảm thấy gì hết à?"

"Hửm?" An bị câu hỏi đầy hàm ý của Quân làm cho khó hiểu.

"..." Anh thấy vậy cũng không biết phải giải thích thế nào. Hai bên mang tai đỏ lên, dần dần lan đến mặt.

"À, hôm kia sao?" An nhìn phản ứng của Quân, cậu ngay lập tức hiểu ra, rồi lại làm bộ buồn bã như bị thất tình mà cười khổ: "Nhưng mà mình đâu làm được gì, tối đó những gì mình giữ trong lòng đều đã thổ lộ với cậu hết rồi."

Quân nghe thế, mặt ngay lập tức đỏ lên như gấc. Trong lòng mang theo áy náy, anh siết chặt bút đang cầm trên tay, bao nhiêu câu từ được chuẩn bị sẵn đều nghẹn ứ trong cổ họng, không cách nào nói ra được.

"Cậu... cũng có cảm giác với mình mà, đúng chứ?" Tay An bỗng dưng chạm vào tay Quân, nơi đang nắm chặt bút. Đôi mắt cậu long lanh mang theo ánh sáng hy vọng chăm chú nhìn anh, tay thì như tán tỉnh mà nhẹ nhàng khều vài cái.

Bị trêu chọc khiến Quân giật bắn mình, sau, biểu tình anh càng ngượng, lắp bắp nói: "... Mì-mình không biết!"

An thoả mãn nhận được phản ứng mà bản thân mong muốn từ Quân, cũng không chọc anh nữa, cậu nhanh chóng thu tay lại. Ra vẻ như nãy giờ chưa có chuyện gì xảy ra: "Được rồi, tụi mình tiếp tục giải đề đi."

Mặt lật còn nhanh hơn bánh tráng.

Cơ mà Quân không để ý lắm, hiện tại tim anh vẫn còn đang đập binh binh chưa có dấu hiệu chậm lại.

Cả hai lần nữa tập trung vào bài học, cứ phần nào Quân không hiểu An sẽ tận tình giải thích, giúp anh không bị khúc mắc.

An và Quân là bạn thân, chơi với nhau kể từ khi gia đình Quân chuyển đến thành phố Ô Liu sống.

Thông thường cả hai đều dính nhau như sam. Họ chơi chung, ăn chung, ngủ chung, tắm chung. Nhưng dạo gần đây lại tách ra, mọi chuyện bắt nguồn từ lúc Quân nhận thấy biểu hiện khác thường của An mỗi khi tắm cùng.

Ánh mắt cậu luôn nhìn chằm chằm vào cơ thể Quân từ trên xuống dưới. Đặc biệt, lúc nào cũng sẽ dừng lại ở ngực và mông anh một lúc rất lâu mới chịu dời đi tầm mắt. Mới đầu Quân không dám nghĩ nhiều nhưng cái nhìn cháy bỏng ấy cứ quét qua quét lại khắp người khiến anh nổi hết cả da gà da vịt.

TỬ ĐINH HƯƠNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ