Chương 27: Tham khảo và học tập

88 19 0
                                    

Tối thứ 7, Harry không định ở lại đường Bàn Xoay, bởi vì cuối tuần còn có hoạt động học nhóm.

"Allen, kỹ thuật phòng ngự của anh học thế nào?" Harry ăn uống no nê xong hỏi.

Snape không trả lời, thay vào đó là đến giá sách rút ra một quyển, đưa qua: "Miễn cưỡng thích hợp với chỉ số thông minh của ngươi." Đó một quyển sách giảng giải về các loại kỹ thuật công kích.

Harry nhún vai, tùy ý lật một vài tờ xem, viết cũng không tệ: "Sách của anh sưu tầm sao?"

"Vì vậy cho dù có làm hư đầu ngươi cũng không được làm hư sách của ta." Snape tỏ vẻ có thể cho thiếu niên mượn về xem.

Harry nghe hiểu được: "Cho tôi mượn? Thật cám ơn."

Ánh mắt Snape hướng về giá sách, y đã xắp xếp lại vị trí của các quyển sách. Quả nhiên, Potter thấy y không nói gì liền nhìn theo tầm mắt của y.

"A, bế quan bí thuật? !" Harry kêu lên sợ hãi:"Anh lại có cả sách dạy bế quan bí thuật? !" Nếu cậu không hiểu sai, thì đây là một môn học rất sâu sắc.

"Ta không thấy chuyện đó có gì kỳ quái." Snape liếc Potter một cái.

"Anh biết bế quan bí thuật?" Harry vẫn giữ nguyên thần thái kinh ngạc.

"Đương nhiên." Snape khẳng định.

Harry trên mặt bắt đầu chuyển thành biểu tình kỳ quái, Snape không tự giác siết chặt nắm tay, y đã lộ ra quá nhiều sao, bị phát hiện rồi sao? Quả thực, cả giới pháp thuật có thể tinh thông bế quan bí thuật thật sự chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

".........Anh là một thiên tài." Sau một hồi lâu, thiếu niên kêu to lên.

Ngu ngốc. Snape ở trong lòng tự kinh bỉ chính mình, được rồi, với chỉ số thông minh của Potter thì đừng hi vọng có thể phát hiện được gì.

Harry kích động nhào tới ôm chặt người yêu, tiếp tục nói: "Cái này quá khó, anh làm thế nào học được?"

"Không có gì khó, chỉ cần ngươi cố gắng." Snape rút quyển sách ra đưa cho Harry: "Nếu cần, này cũng cho ngươi mượn."

"Quá tuyệt vời!" Harry nắm chặt sách, nhanh chóng mở ra trang đầu tiên, bế quan bí thuật sơ cấp, chính là làm rỗng đầu óc, nghiêng đầu, Harry nhíu chặt mi: "Làm thế nào để làm rỗng đầu óc?"

"Cái gì cũng không nghĩ." Snape trần thuật lại quan điểm y đã từng nói qua vô số lần.

"Làm sao làm được?" Harry có chút hoang mang: "Bất luận tôi làm thế nào, trong đầu đều có thứ gì đó chạy tới chạy lui.

Snape kẹt, y chưa bao giờ vướng phải vấn đề này, lí trí của y có thể làm y nhanh chóng điều chỉnh tất cả cảm xúc.

"Anh làm thế nào?" Harry vô cùng ngạc nhiên.

Snape vắt hết đầu óc nhớ lại kinh nghiệm lúc mình tự học, đó là chuyện rất lâu về trước: "........ ngươi nhìn trần nhà, sau đó chuyển một mảnh vào trong đầu của mình, đuổi đi hết những việc nhỏ nhặt khác, sau đó rút luôn mảnh trần nhà đó ra."

Harry lộ ra thần thái đột nhiên tỉnh ngộ: "A, đêm nay tôi sẽ thử xem."

Lại lật tiếp hai trang, Harry lại hỏi: "Thế làm thế nào để dựng phòng ngự?"

Snape nheo mắt, đây đúng là thứ y muốn nhắc nhở Harry: "Trước tiên phải làm rỗng đầu óc để chống bị xâm lấn, tuy rằng rất dễ phát hiện nhưng cần phải cố tập luyện để giảm khoảng thời gian làm rỗng đầu óc tới mức ít nhất, sau đó mới có thể kịp thời dựng phòng ngự."

"Tôi có thể dùng cách dồn những ký ức không cần thiết lên phía trước không? Ý tôi là, như vậy cũng có thể chống đỡ được xâm lấn." Harry nhẹ giọng hỏi.

"Không, không thể, ngươi không phải lúc nào cũng phòng bị." Snape khẳng định trả lời, Potter phải từ bỏ phương pháp học tập này.

"........ưm." Âm thanh thiếu niên có chút uể oải.

Snape nghĩ tới nguyên nhân làm Harry chán nản.

"A, không còn sớm, tôi phải về." Harry chớp chớp mắt lấy lại tinh thần: "Tuần sau gặp?"

Snape im lặng gật đầu, người kia quơ quơ tay rời đi.

...........

Hogwarts, đêm khuya.

Harry trừng mắt nhìn trần nhà, trừng đến mức mắt cũng sắp lòi ra ngoài.

"Trời ạ.........." Harry cuộn mình ôm lấy gối đầu, nói nghe có vẻ dể dàng nhưng làm thì khó quá a. Allen rốt cuộc làm thế nào?

Harry suy nghĩ một lát liền ngủ mất.

Huấn luyện cuối tuần diễn ra rất thuận lợi, Harry chỉ đạo xong liền ở một bên xem sách bạn trai đưa.

"Mình nhớ thư viện trường không có quyển sách này." Hermione nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh Harry, bộ dáng cậu đang dấu diếm chuyện gì.

"A, Hermione, bồ không thể đọc được tất cả số sách đi." Harry nhún vai.

"Nhưng mình biết tất cả số sách gần đây của bồ, Harry." Hermione lầm bầm: "Đừng quên gần đây bồ thường xuyên ở cùng ai."

"Được rồi." Harry đầu hàng, nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói: "Đây là anh ấy cho mình mượn."

Hermione không kinh ngạc, chỉ thản nhiên đặt câu hỏi: "Bồ nhớ lại rồi?"

"Đúng vậy, may mà có bồ giúp." Harry gật đầu.

"Sau đó?" Hermione khiêu mi.

Harry kỳ quái nhìn cô gái.

"Bồ không định nói gì sao?" Hermione lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng được: "Mình cho lắng cho bồ, Harry, mình không rõ người bồ quen là ai, nhưng mà bồ tự nhiên mất đi trí nhớ, hiện tại tìm được, cứ như vậy liền xong rồi?"

"Xong rồi." Harry nghiêm túc: "Mình không muốn truy cứu nữa, Hermione, anh ấy đáp ứng sẽ không như vậy nữa."

"Thật là anh ta?" Hermione hô nhỏ: "Bồ rõ ràng biết là anh ta mà vẫn còn....."

"Mình cũng có chuyện dấu diếm mà, này thực công bằng." Harry đánh gãy lời bạn tốt: "Mình tin tưởng anh ấy."

"Chuyện này không giống nhau!" Hermione thật sự không tán thành: "Anh ta vì sao lại muốn làm bồ quên đi?"

Harry không trả lời.

"Không biết? !" Hermione muốn gào lên: "Nếu đối phương có âm mưu thì bồ phải làm sao bây giờ?"

"Sẽ không." Harry đứng lên, cự tuyệt tiếp tục nói chuyện, cậu khép sách lại, rút đũa phép ra đi giúp Neville, Neville đang vung đũa phép, đang cố luyện tập các chú ngữ chưa làm được.

Thời gian cuối tuần còn lại, Harry một mực né tránh Hermione, người kia lại bức thiết muốn nói chuyện với cậu, mà cậu thực sự không muốn.

Ngoài Hermione, Harry còn gặp phải vấn đề lớn hơn nữa chính là Snape.

Bế quan bí thuật.

Harry không thể lại trốn học nữa, nhất là sau khi cậu đã chịu ơn của Snape.

Nhưng mà cậu phải học tập thế nào? Cậu không có biện pháp làm rỗng đầu mình trước mặt Snape, cậu làm không được, cậu không muốn để nam nhân kia nhìn thấy trí nhớ cùng bí mật của mình.

Nhưng mình đã biết bí mật của y rồi, Harry tự nói với mình.

Không, cái đó không giống. Harry dùng sức lắc đầu, ít nhất cậu không đem chuyện Snape có người yêu mà lan truyền tùm lum, nhưng Snape..... Snape sẽ làm sao?

Trong lúc nhất thời Harry không thể suy đoán được, Snape sẽ châm chọc quá khứ và những người bạn của cậu sao?

Cốc cốc cốc.......

Tối thứ hai, Harry vô cùng rối rắm vẫn gõ cửa hầm, uể oải tiến vào.

"Potter, đây không phải nơi để ngươi luyện tập làm tượng đá." Snape lạnh lùng nói, đối mặt với thiếu niên ngày hôm trước còn định biến thành một cây nấm bám dính lấy người mình, lời nói độc ác của Snape coi như cũng không tồi, chính là xa cách cùng thần thái sợ hãi của Potter làm y có chút khó chịu.

"Dạ, giáo sư." Harry đi qua vài bước, đột nhiên hỏi: "Vì sao tối hôm đó giáo sư lại giúp em?" Thiếu chút nữa đã cắn rớt đầu lưỡi mình Harry mới nói ra kính ngữ.

"...........gián tiếp mưu sát cứu thế chủ không phải chức trách của giáo sư."

"A?" Harry há to miệng, Snape trực tiếp trả lời cậu, so với câu trả lời càng làm cậu giật mình hơn.

"Ngậm miệng của ngươi lại, Potter." Snape rút đũa phép ra: "Nếu không, ta không đảm bảo sẽ không có thứ gì đó bay vào."

Harry lập tức nghe theo, cũng ngồi vào vị trí của mình làm chuẩn bị.

Lần đầu tiên, đoạn đối thoại của cậu cùng Snape không có mùi thuốc súng.

"Chiết tâm trí thuật!" Âm thanh trầm thấp đánh vỡ bầu không khí, chú ngữ đánh về phía Harry.

Harry lập tức ngừng thở, theo phản xạ có điều kiện lập tức lập phòng ngự.... cùng lúc đó tạo một trí nhớ thay thế.

Phòng ngự rất mỏng manh, Snape nhanh chóng xuyên thấu qua nó, thâm nhập càng sâu hơn, lần này không phải cảnh cedric tử vong nữa, mà là.... một cái trần nhà?

Mày nam nhân nhíu lại một chỗ, trần nhà màu trắng được trang trí thêm hoa văn viền vàng?

Là bố cục của ký túc xá Gryffindor?

Snape vừa tức vừa buồn cười, tức giận vì đầu óc tên nhóc con này một chút tiến bộ cũng không có, buồn cười chính là, Potter dựa theo phương pháp của y mà làm rỗng đầu óc, kết quả chỉ nhét vào được hình ảnh một mảnh trần nhà.

Sư tử ngu xuẩn.

"Potter, ngươi thích trần nhà sao?" Snape cố ý kéo cao âm tiết.

Mặt Harry đỏ bừng, này so với dĩ vãng bị Snape nhìn thấy gì đó càng làm cậu lúng túng hơn: "Em em em........"

"Chiết tâm trí thuật!" Lại một lần nữa, không chờ Harry giải thích xong, Snape đột ngột công kích.

Từng đoạn trí nhớ đứt gãy xuất hiện.

Trên cầu treo, một nam nhân tóc nâu dịu dàng nhìn cậu bé mắt xanh: "Con lớn lên rất giống cha, đương nhiên, con còn có đôi mắt giống hệt mẹ."

Không, đi ra ngoài! Harry cứng đờ cả người, ra sức giãy dụa.

Lớn tiếng thở hổn hển, Harry nghiêng đầu qua một bên.

Snape nheo mắt, đó là Reamus cùng Harry nói chuyện với nhau.

Nâng cằm, Snape nhìn chăm chú vào thiếu niên, cậu bé muốn đào thoát cố gắng siết chặt nắm tay, Snape nhất thời hiểu ra mấu chốt ở đâu, xoay người, Snape đi tới bàn cầm lấy một lọ độc dược an thần: "Potter, ta không có hứng thú với bí mật bé xíu đáng xấu hổ của ngươi."

Cái gì? ! Harry nghe thấy vậy liền ngẩng đầu, đây là bí mật riêng tư, chứ không phải là bí mật bé xíu đáng xấu hổ! !

"Tiếp tục Potter." Snape đặt lọ độc dược lên bàn, cạnh Potter: "Không cần lấy cớ nghỉ ngơi."

".........đây là cái gì?" Harry có chút chần chờ.

Snape nheo mắt.

"Đây là cái gì?" Harry hỏi lại, âm thanh nhỏ dần, nhưng vẫn kiên trì.

"Tinh thần cảnh giác của sư tử?" Snape hừ lạnh, âm u hỏi.

"Em......" Harry kẹt, cậu cũng chỉ muốn hỏi mà thôi. Có lẽ làm Harry ngạc nhiên hơn chính là, Snape không vì cậu không tuân theo mệnh lệnh mà bắt đầu rít gào.

Snape tối nay có chút là lạ.

Đem độc dược dời ra một khoảng cách: "Chiết tâm trí thuật!"

Lúc này trí nhớ nhìn thấy là Sirius, Sirius đang ôm Harry thật nhiệt tình.

Cẩu ngu xuẩn.

Snape nghiến răng nghiến lợi.

Con cẩu ngu xuẩn lôi thôi nhếch nhác! Chính xác là một tên khốn!

Snape chán ghét cùng căm hận Sirius Black so với James Potter còn dữ dội hơn, đầu tiên, 7 năm học, người tìm y gây phiền toái nhiều nhất chính là Black, thứ hai, Black bán đứng gia đình Potter là chuyện làm Snape càng thêm oán hận, tuy rằng sự thật chứng minh, kẻ phản bội thật sự là Peter, chứ không phải Black, nhưng oán hận cùng chán ghét cơ hồ đã trở thành một loại thói quen của Snape.

Bình tĩnh, khép miệng lại.

Snape cố gắng kiềm chế nọc độc không ngừng muốn trào ra, chính sự quan trọng hơn, ngươi là một trưởng thành, một ngày không châm chọc cũng không chết được.

Trong nhắt mắt, Harry thấy vẻ mặt nam nhân ngày càng khó coi, âm trầm ngày càng kịch liệt.

"Cầm lấy độc dược, đi ra ngoài." Snape tê tê nói, cố hết sức kiềm chế: "Ngày mang mang theo bài tập của ngươi, xét thấy năng lực học tập môn này của ngươi quá ngu xuẩn, vì thế ngươi tốt nhất có năng lực cho các môn khác."

Xong rồi? Harry chết đứng.

"Cút......"

Harry lập tức nhảy dựng lên chậm chạp đi ra ngoài, Meilin, vì sao hôm nay áp suất của Snape thấp đến vậy, không hề quở mắng cậu? Co rụt bả vai, Harry khép cửa hầm lại, cho dù Snape không mắng chửi, nhưng vẻ mặt đen như than lúc nãy quả thực cũng siêu cấp khủng bố.

Harry lắc lắc đầu, cẩn thận nghĩ lại, vẫn không thể hiểu được vì sao đêm nay Snape lại kì quái như vậy.

Trong hầm, nam nhân tóc đen khoanh hai tay úp mặt xuống bàn.

"Con cẩu ngu xuẩn người đầy bọ chét không có đầu óc, con lang vênh váo thích hất mặt lên trời nhìn đời bằng nửa con mắt, còn có tên Potter đôi mắt mọc trên đỉnh đầu......." Nam nhân nhớ lại.

Không thể không nói, những thứ nhìn thấy trong kí ức của Harry ảnh hưởng tới tâm tình của y.

Nếu trong quá khứ, y đã ngấm ngầm hại người, hoặc trực tiếp gầm lên chửi mắng.

Harry Potter chết tiệt!

Khi một Slytherin muốn bảo hộ một tên nhãi con mình để ý, cái giá lớn nhất chính là tự nuốt nọc độc của mình đến mức bị nội thương? !

Học được bế quan bí thuật mới là chuyện quan trọng nhất.

Snape lập đi lập lại để trấn an tâm tình cáu kỉnh của mình.

Một hồi lâu sau, gương mặt nam nhân cứng đờ không chút biểu tình bắt đầu bắt nồi quặng lên điều chế độc dược.

Dạy dỗ một tên nhãi con tiêu hao rất nhiều năng lượng.

Hoàn

TÌNH PHI ĐẮC DĨNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ