Núi Thiên Sơn ở vùng tái ngoại phía Bắc xa xôi, cắt ngang Hắc Hãn Hồi Cốt, kéo dài tới tận Tây Hạ, đó chính là ngọn núi cao nhất, gần như chọc đến tận trời, đỉnh núi quanh năm đều là tuyết trắng bao phủ, trông cực kỳ hùng vĩ.
Phái Thiên Sơn là một trong mấy Đại môn phái sớm nhất giang hồ, cũng chính là một trong những môn phái thần bí nhất, được coi là cội nguồn của võ học Trung Nguyên. Những nhân vật võ lâm tương đương cấp Thái sơn bắc đẩu, không ít người xuất thân từ môn phái này, hoặc là sư thừa võ học sâu xa đều có liên quan đến Phái Thiên Sơn.
Nhưng mà Phái Thiên Sơn tọa ở nơi quá xa xôi, lại quá mức thần bí cho nên nhiều năm qua, võ lâm Trung Nguyên vẫn còn rất mơ hồ. Trước giờ nơi này vẫn được tôn thờ như thánh địa của võ học. Mãi cho đến khi có một người xuất hiện, người đó đã đưa Phái Thiên Sơn trở thành môn phái đệ nhất thiên hạ, đó chính là Thiên Tôn.
Người giang hồ thường nói, trải qua mỗi giáp mới có một thời thịnh thế, mà cứ ba thời thịnh thế mới có một đợt anh hùng xuất hiện, sau khi loạt anh hùng này qua đi sẽ đến lúc giang hồ bình yên trong một thời gian rất dài, sau đó mới có thời thịnh thế thứ hai, mới có đợt anh hùng thứ hai xuất hiện.
Trước bọn Triển Chiêu, giang hồ cũng đã bình yên một khoảng thời gian lâu lắm rồi, mà rất lâu, rất lâu trước đó, chính là thời đại vinh quang nhất của võ lâm Trung Nguyên.
Khoảng chừng sáu mươi năm trước, võ lâm Trung Nguyên vô cùng loạn. Lúc đó nhân tài võ lâm xuất hiện đàn đàn lớp lớp, các cao thủ thi nhau tụ hợp, giang hồ tranh đấu, cao thủ luận võ khắp nơi, các môn phái thì thâu tóm lẫn nhau, hầu như ngày nào cũng có giao tranh đấu đá. Mà ở trong thời thế hỗn loạn ấy, đã sinh ra hai nhân tài võ lâm siêu việt xưa nay không ai có thể địch nổi.
Cũng giống như vạn vật trên thế gian này, có âm thì phải có dương, có hắc thì tất có bạch, anh hùng tụ hợp cũng đều là song song xuất hiện, vừa là địch lại vừa là bạn, cạnh tranh với nhau, chia đều thiên hạ.
Người nổi bật nhất sáu mươi năm về trước, coi như cũng chỉ có hai vị Thiên Tôn cùng Ân Hậu này mà thôi.
Đây là hai người duy nhất có cuộc đời vô cùng truyền kỳ, vô địch cả về thiên phú võ công cùng tính cách trái ngược đến cực đoan.
Phái Thiên Sơn sở dĩ có thể khẳng định vị thế chí tôn trong võ lâm Trung Nguyên, chính là nhờ vào Thiên Tôn.
Thiên Tôn là tênmà người đời vẫn gọi, còn tên thật của Thiên Tôn là gì, cả thiên hạ có khi cũng không ai biết.
Xuất thân của Thiên Tôn và Ân Hậu vô cùng thần bí, cả hai người này đều giống nhau, họ đến từ đâu, tuổi ấu thơ thế nào, tất cả đều không ai biết được, chỉ biết là Thiên Tôn chạy từ đỉnh núi cao vạn trượng Thiên Sơn xuống, còn Ân Hậu thì lại càng kỳ quái hơn, nghe nói hắn bò từ mười tám tầng địa ngục trèo lên.
Công phu hai người này hoàn toàn bất đồng, tính cách cũng khác, thế nhưng lại chính hai người này, ngay tại trong thời điểm võ lâm đang hô phong hoán vũ, giống như song long xuất hải, như những vị đế vương cứu tinh thiên hạ mà song song bình định giang hồ, chia đều võ lâm Trung Nguyên. Một người thì thống nhất Chính phái võ lâm Trung Nguyên, một người lại thống trị Tà phái võ lâm Trung Nguyên, chỉ cần một cái hắt hơi của họ cũng đủ để thiên hạ có thể đại loạn. Có điều, nói đến cũng lạ, hai người một chính một tà, thế nhưng từ xưa đến nay chẳng bao giờ thấy đối địch với nhau, thỉnh thoảng ngẫu nhiên còn trêu chọc nhau mấy tiếng, lúc rảnh rỗi không có việc gì còn có thể hẹn nhau uống rượu, quan hệ thực sự vô cùng vi diệu.