Chương 26: Nội bộ đấu đá

32 2 0
                                    

Triệu Phổ nhận lây cái vảy hình mai kia mà nhìn nhìn, lại đưa đến gần mũi ngửi ngửi, nhíu mày lắc đầu: "Không có mùi tanh."

Công Tôn cũng tiến đến gần, hai người cùng nhìn chiếc vảy kia.

Có lẽ là vì quá mức chuyên chú, hai người cũng không có chú ý đến việc đầu đã kề sát cạnh nhau rồi.

Tiểu Tứ Tử bị đặt trên mặt đất, lúc này đứng giữa hai người, ngẩng mặt lên nghiêm túc nhìn, lại nhìn thấy đầu hai người đựa vào nhau rất gần...

Tiểu Tứ Tử vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm lên sờ sờ cằm, đôi mắt to liên tục chớp chớp, hình như đang suy nghĩ cái gì đó.

Âu Dương Thiếu Chinh khoanh tay, ngồi xổm cạnh hồ nước mà ngắm, lắc đầu một cái: "Lực mạnh như vậy, là Kỳ Lân hay là Rồng chứ? Gia hỏa này được, hay là cứ mang năm trăm quân binh đến vớt thử xem đi?"

"Vương gia." Lúc này Bao Chửng không có chút hứng thú nào với Kỳ Lân hay là Rồng hết, điều hắn quan tâm bây giờ chính là án mạng tại Thiên Sơn, vì thế liền giục Triệu Phổ: "Bằng không cứ lên núi trước đi?"

"À." Triệu Phổ vừa ngẩng đầu lên, Công Tôn cũng hồi phục tinh thần lại mà ngẩng đầu...

Hai người lúc này mới phát hiện đã dựa vào nhau rất gần, cùng nhìn nhau một cái, Công Tôn liền lui ra một bước, híp mắt mà nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ gãi gãi đầu, tâm nói Ngốc tử này sao vậy? Bị ong chích sao?

Mọi người cũng không có nháo loạn nữa, lên núi tìm bọn Triển Chiêu.

Ngay phía trên đầm Bích Thủy có một con đường nhỏ dẫn thắng đến Phái Thiên Sơn, Triệu Phổ liền bế Tiểu Tứ Tử lên, chạy về phía trước.

Công Tôn cũng chậm rãi chạy theo sau, lúc này hắn cảm thấy thật lạ - Sao Tiểu Tứ Tử lại có thể thân thiết với Triệu Phổ như vậy chứ?

Mà lúc này, bọn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã đi theo Lục Phong lên Phái Thiên Sơn ở sau núi rồi. Tiến vào từ cửa sau, đi thêm một chút đã nghe thấy tiếng binh khí va chạm, cũng có thể đoán được song phương hẳn là đánh đến đầu rơi máu chảy.

"Đao phong còn mang theo cả sát khí à." Triển Chiêu cảm khái một câu: "Hai người này có thâm thù đại hận gì sao?"

Bạch Ngọc Đường hỏi Lục Phong: "Bình thường hai người này có thù oán?"

"Không có." Lục Phong một mực lắc đầu: "Vương Lạc tuy có lỗ mãng một chút, rất thích cùng đồng môn luận võ, thế nhưng tính cách hắn rất ngay thẳng, cũng không có xấu. Mà Trình Chí lại tư văn nho nhã, không thích cãi nhau với người, cũng không hiểu hai người này vì sao lại đánh tới thế này nữa."

Đi qua hậu viện, lại nhìn thấy ở cửa có không ít người vây quanh, bên trong thì đao quang kiếm ảnh.

"Chưởng môn."

Có mấy đồ đệ tinh mắt, liếc cái đã nhìn thấy Lục Phong, đều kêu lên, lại vừa gọi vừa khuyên người đang đánh bên trong: "Sư huynh a, đừng đánh nữa, chưởng môn đến rồi."

Thế nhưng, cái tên của Lục Phong hiển nhiên là chẳng có tác dụng gì với Thập đại cao thủ, người ta vẫn cứ tiếp tục đánh cho đến ta sống ngươi chết.

LĐÁ quyển 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ