Mình có thể nhìn thấy chúng
Mình biết, mình có thể nhìn thấy chúng. Sắc vóc của ngôn từ. Chúng trào ra từ miệng, từ thịt, từ tóc, từ não bộ con người. Chúng nhảy nhót, múa may quanh cuồng, bám riết vào cái gì đó hay người nào đó. Có đôi khi mình thấy chúng nhập vào một vài người, và không gặp chúng nữa. Chúng có hình dạng, có tên. Xác chúng là chữ cái. Chúng cố thể hiện cái gì đó, chúng chen chúc nhau, đầy ắp. Nhưng dường như có động lực chúng mới sống nổi. Chúng mỏng manh, đen nghèm, bò lúc nhúc. Chúng nhiều đến độ đôi khi mình chẳng thể thấy được người bên cạnh mình.
- Hôm nay con không cần mẹ chở thật sao?
- Dạ không.
Mình không quay đầu. Mình nghe được giọng của mẹ. Mẹ thường dặn mình không nên tin vào những thứ mình thấy mà hãy tin vào những chuyện mình nghe. Vì mình có bệnh trong người mà, nên mới luôn nhìn thấy chúng, để tầm nhìn bị khuất lấp.
- Con đi ạ.
- Cẩn thận con nhé.
Mình mở cửa nhà, chạy mất. Mình đang sợ hãi. Mình biết. Nếu mẹ nói thêm gì nữa, chúng sẽ bò lên người mình mất. Chúng sẽ...
- Thôi lên xe chị này!
- ...
- Mau mau lên em!
Chị gái mình ới gọi, mình quay đầu nhìn về phía chị. Mình gật gật, rồi mình lên ghế sau, mình không ôm chị, mình chỉ nắm yên xe, mình im lặng. Bạn chị cười:
- Em Sư Tử vẫn im quá nhỉ?
- Câm mồm.
Chị bực dọc đáp lại cô bạn rồi rít ga. Mình biết khi chị bênh vực mình thì những điều xấu xa ác ý cố đeo bám mình sẽ biến mất. Mình thương chị, nhưng mình không thể gần chị hơn. Tới trường, chị để mình xuống, rồi lại rít ga đi mất, loáng thoáng mấy chữ rớt ra từ người của chị nhảy múa bên cạnh mình.
"Mặt đẹp mà béo quá trời"
"Thôi, dùng mỹ phẩm nhiều như nhỏ đó mốt hư mặt bây giờ"
"Nhỏ này ngon dữ ta"
Chúng vây kín khuôn mặt của chị đến đỗi mình không thể thấy được khuôn mặt xinh đẹp trong lời đồn ấy. Mà dù có, hẳn mình cũng sẽ nghĩ điều gì đó tồi tệ mất.
Mình lắc đầu, xốc lại tinh thần rồi chạy vào trường, băng qua những "chúng" chất đống, dày đặc...
- Này.
- ...
- Mua tao ly nước nha. Nay lấy loại dâu ấy.
Một cô nàng hoàn hảo. Chắc là thế. Mình chưa từng thấy ác ý nào xung quanh cậu ấy. Những ác ý đó hoặc là sợ cậu ta, hoặc là bị ác ý của chính cậu nuốt mất rồi. Mình nghĩ, tay bấm nước. Mình không thấy được chúng xung quanh những tên tội phạm hay bất kỳ kẻ xấu nào. Mình từng nghĩ ác ý đó chỉ là bản năng, bởi họ xem đó là tất nhiên nên chúng không trào ra từ người họ. Nhưng chắc chắn sẽ có người ghét họ mà... Lạ quá...
Mình không hẳn là bị bắt nạt, mình chỉ bị sai khiến. Mình cũng chẳng nghĩ như thế bao giờ. Bởi hình như là ông trời trêu đùa mình còn nhiều hơn cả cô bạn xinh xắn kia và lũ bạn của cô ấy. Tin được không? Một người có đôi mắt có thể nhìn thấy những ngôn từ ác ý.
BẠN ĐANG ĐỌC
[12 chòm sao] Thần tích những loài chim
Teen FictionCó một đôi cánh luôn xuất hiện trong tâm trí em