Ngọn trắng
Một ai đó không hỏi tên của hắn. Một ai đó không hỏi hắn là ai.
Hắn là lông vũ, một cọng lông cô đơn được bầu trời ban cho một linh hồn và cái đầu hay nghĩ ngợi. Hắn không biết mình đã lang thang trên cõi đời này bao nhiêu năm, cũng không biết mình tồn tại để làm gì. Ký ức xa xăm nhất của hắn là một lâu đài trắng mướt phủ đầy lông vũ, những mảng lông vũ trắng chen chúc nhau tạo thành những cung đường, những bức tường trắng ngần và những tượng đài có hình thù đẹp đẽ.
Ngần ấy năm, hắn chứng kiến hạnh phúc và nỗi đau của nhiều người. Đôi lúc hắn sẽ đồng cảm. Nhưng đa phần hắn cố không hiểu làm gì. Rồi cái sự bất tử này sẽ len lỏi qua tâm hồn và gột rửa những rung động ấy. Hoặc giả như hắn yêu cô nàng mặc váy màu xanh lục kia như chàng làm thơ trên cánh đồng hoa nọ, hắn sẽ chỉ có thể ngắm nhìn nàng rời đi mà không nói được lời gì.
Những chuyện từ xa xưa kia hắn chẳng còn nhớ nữa. Hắn chỉ biết hắn đã già lắm rồi. Và cô đơn gần đủ mấy nghìn năm.
Từng có người cho hắn biết là những lông vũ có màu sắc giống nhau sẽ nghe được tiếng lòng của nhau. Nhưng hắn thì khác. Hắn chưa từng gặp lông vũ trắng nào có thể giao tiếp được với hắn cả, dẫu chính hắn cũng trắng tinh. Hắn từng cố, nhưng hắn không nghe được. Cái bọn trắng ngất ấy...
Rồi khi nào hắn sẽ chết? Hắn nghĩ rồi thảng thốt. Sao hắn chưa chết? Sao hắn chưa kiệt quệ, rách tươm, chưa nát thành tro bụi dù hắn đã bay cả cõi đời này? Sao hắn còn mỏi mắt trông chờ, còn buồn vui cùng những loài chim chẳng hề một mình ấy...
Sao hắn vẫn không thể chết? Lửa chẳng thể đốt thân xác hắn, cái lạnh chẳng cắt hắn làm đôi, ngay cả những phép thuật nhiệm màu khi cũng chẳng thể động đến hắn. Tất cả đều chẳng mảy may chạm tới được sự bất tử này. Trừ khi có ai đó đến và giải lời nguyền ấy. Hắn nghĩ vậy.
Hắn trao thân xác cho nhiều người chim. Có người trân trọng hắn, có người bỏ mặc hắn, có người sợ hãi thân xác hắn, nhưng hắn chẳng mảy may được giải thoát khỏi gông xiềng bất tử. Và hắn nghĩ, hắn nên đi đâu, đi đâu... Nhưng chắc hắn sẽ không đồng hành cùng ai nữa...
- Này!
Con người? Sao một con người lại ở đây?
Cái con người bé nhỏ ấy bắt lấy hắn. Hắn cựa quậy, tức nghĩ, ai thế này.
- Em là Sư Tử.
Hả?
- Em là Sư Tử.
Hắn đờ ra. Rất mau, hắn nghe thấy một giọng nói khác, cái giọng nhỏ nhẹ như thủ thỉ. Nghe mát râm ran.
- Em ấy bảo em ấy là Sư Tử. Chào cậu, tôi là Song Ngư.
...
- Tóc anh đẹp quá.
Sư Tử có vẻ không giỏi bộc lộ cảm xúc. Con bé khen thật lòng mà cái mặt cứ đanh ra. Con bé đăm đăm vào người hắn, như thể sinh vật lạ. Mà, hắn vốn là sinh vật lạ chứ còn gì đâu. Rồi Sư Tử lắc đầu nguầy nguậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[12 chòm sao] Thần tích những loài chim
Teen FictionCó một đôi cánh luôn xuất hiện trong tâm trí em