Arc 2: Tình bạn (11)

83 8 0
                                    

[Thử thách của bảo bối huyền thoại - Ý chí của người hùng]

"A... Ánh sáng kìa!!"

Tiếng reo của Rinho khiến Doraemon choàng tỉnh. Cơ thể cậu rã rời, nhưng trước ánh sáng đột ngột đến chóa mắt và tiếng nói chuyện hào hứng của nhóm bạn, cậu ép mình gượng dậy.

"A, cậu tỉnh rồi hả Doraemon?" Mata nói và giúp cậu đứng trở lại trên chân mình. "Nè, cậu có đi được không đó."

"Tớ đi được mà."

"Ờm... Tớ không nghĩ là mọi người sẽ thích cái này đâu, nhưng mà nhìn xung quanh trước đi đã." Med nói.

Đằng sau họ, cánh cửa vòm đã biến mất. Hai bên là hai bức tường gạch vàng kéo dài với những hốc đặt nến, nguồn sáng từ nhiều ngọn lửa nhỏ soi tỏ căn phòng cùng với hương sáp nồng nàn. Nhóm bạn ngán ngẩm nhận ra mình lại đang ở trong một hành lang nữa, thẳng tắp và không rõ lối ra. Trần nhà có vẻ cao hơn và đường cũng có đủ ánh sáng để đi, đó là niềm an ủi duy nhất mà họ có.

"LẠI NỮA HẢ??" Mata bứt tóc, "Cậu có chắc là mình không bị scam không đó, Doraemon?"

"Ừm, tớ nghĩ là không... Tớ và Myako đã có tìm hiểu rồi mà. Thẻ tình bạn là có thật!"

"Tớ đồng ý với Doraemon." Wang nói. "Tớ không nghĩ là có người đủ rảnh để xây một tòa tháp đầy bẫy giữa rừng chỉ để scam đâu."

"Vậy thì chúng ta tiến lên chứ?" Med đề nghị.

"À khoan, chờ một chút." Doraemon lục túi thần kì. "Tớ mới được học về bảo bối này. Nó vốn được dùng để quan sát trẻ từ xa, nhưng nó cũng có cảm ứng từ nên tớ hi vọng là sẽ dò được bẫy. Đây rồi, Vệ tinh thăm dò!"

Cậu lấy ra một món trông như cái đĩa bay mini điều khiển từ xa và thả nó bay phía trước. Trên điều khiển hiện lên hình ảnh được ghi lại bởi camera cảm ứng của đĩa bay.

"Sao cậu không lôi nó ra ngay từ đầu đi? Như vậy là đỡ bị dí rồi." Med than thở.

"Thì tớ cũng có lên kế hoạch trước chứ bộ! Nhưng mà tới nơi rồi, hồi hộp quá... tớ quên." Doraemon cười trừ khiến cả nhóm méo mặt. Cái 'quên' này cũng may là chưa hại chết cả đám.

Với Vệ tinh thăm dò thả đi trước, nhóm Doraemon dấn bước tự tin hơn. Đi được một lúc thì cậu robot bảo mẫu lại 'A' lên, hoang mang và bất ngờ.

"Vệ tinh thăm dò... Mất kết nối rồi!" Cậu thông báo. "Có cái gì đó đã tấn công nó mà tớ chưa kịp nhìn thấy."

"Bảo bối của cậu có xem lại được hình ảnh đã quay không?" Wang hỏi.

"Đây là loại tức thời." Doraemon lắc đầu. "Nó không chứa dữ liệu được."

"Thế thì đành vậy. Ít nhất thì tụi mình cũng biết rằng có cái gì đó đang chờ đợi phía trước." Med nói.

Họ càng đi, không khí càng lạnh. Hai bức tường cũng dần mở rộng ra hai bên trước khi trở thành những mẩu gạch vụn xếp một cách vụng về cho đến khi đổ sập, vỡ vụn, và bị nuốt chửng vào trong đất và tuyết. Trần nhà nhường chỗ cho một bầu trời kì lạ. Nó cao và xa vời, trắng và điểm xuyến bằng những chấm đen, trông như ai đó đã tráo màu của trời và sao. Thậm chí, những đám mây cũng mang màu xanh ảm đạm. Mặt đất được phủ một lớp tuyết dày, ngập tới nửa bắp chân. Những thân cây đã chết từ lâu vặn vẹo, rễ cong lên thành những chiếc bẫy vô hình và cành thì vươn ra như những ngón tay đang chực vồ lấy nhóm bạn. Doraemon rùng mình. Dù không có ánh sáng nhưng nơi này quá trắng, làm cậu lóa mặt và gợi trong cậu cảm giác trống trải kì lạ. Cũng có thể là do cái lạnh. Tuyết đã ngấm vào chân cậu. Dù có cơ thể robot nhưng sức chịu đựng của cậu cũng có giới hạn, và bây giờ thì cậu ước gì mình đã mặc quần dài hơn một chút cho chuyến thám hiểm này. Không chỉ Doraemon mà cả Med, Rinho và thậm chí Nichov cũng bắt đầu run lên.

The Doraemons | As We AllNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ