1.

236 33 0
                                    

" Hãy cứ để cơn mưa lớn này vẫn sẽ rơi xuống

Để cơn mưa này mang đi những năm tháng không thể quay về

Mang theo cả hình bóng mờ ảo của đối phương

Cùng những giọt nước mắt tan biến đi."

-----------------------------------------------------------------

" Kha Kha, trời mưa rồi, chị mau tới đón em tan làm đi."

Trịnh Đan Ny hiện tại ngồi ở văn phòng, điều hòa lúc này đang ở 26 độ cùng với đoạn chat.

Trần Kha đeo tai nghe, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím máy tính, tiếng gõ phím "cộc cộc" truyền vào tai Trịnh Đan Ny.

"Chị bây giờ vẫn còn đang tăng ca sao?"

"Ừm, cũng sắp xong rồi". Trần Kha tranh thủ trả lời

"Chị nhớ là 9 giờ rưỡi em mới dạy xong đi, còn nửa tiếng nữa chị đến là được."

Trịnh Đan Ny nghe giọng của Trần Kha xen lẫn tiếng gõ bàn phím khiến tâm tình của mình có chút phức tạp. Người bên kia điện thoại một câu cũng không nói nữa khiến cho cuộc gọi yên tĩnh đến đáng sợ.

" Giáo viên Trịnh, chủ nhiệm lớp bảo chị quản tiết tự học buổi tối này." – Người nói chuyện chính là học sinh đại diện của lớp.

Trịnh Đan Ny mệt mỏi ngẩng đầu nhìn xem đồng hồ trên tường, đã 7 giờ 50 rồi, vừa vặn phải lên lớp.

" Tôi biết rồi, em về lớp trước, tôi sẽ về lớp ngay." Trịnh Đan Ny nói.

"Em lên lớp đây, chút nữa gặp." Trịnh Đan Ny cầm lấy di động nói với người bên kia. Trần Kha chỉ trả lời một tiếng Ừm có lệ, liền cúp điện thoại trước.

Nghe tiếng dập điện thoại truyền đến, Trịnh Đan Ny thở dài, sau đó cầm sách giáo khoa bước nhanh về lớp.

---

"Mau mau mau lại đây tao kể tụi mày nghe một chuyện", đại diện lớp từ văn phòng trở về miệng mồm liền nói những câu bát quái, "tao vừa từ văn phòng cô Trịnh đi về, lúc đứng trước cửa văn phòng vài phút tao nghe được Cô Trịnh cùng lão công của mình gọi điện thoại!"

Chung quanh học sinh còn đang bô bô góp những lời kì kì quái quái thì bị tiếng giày cao gót của Trịnh Đan Ny doạ đến mức quên luôn chuyện mới nghe mà bật đứng dậy.

"Khụ khụ!" Trịnh Đan Ny hắng giọng, "tiết học này tiếc thay là cô lên lớp thay chủ nhiệm của tụi em, mau đem hết sách văn và bài tập ra ôn luyện đi."

Giọng nói của Trịnh Đan Ny lúc này lạnh lùng mười phần làm cho các bạn học đang thảo luận phía dưới nháy mắt im lặng trở lại.

Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, Trịnh Đan Ny thừa dịp các học sinh chuẩn bị bài liền đi ra ngoài lớp học.

Hạt mưa bị gió thổi tạt vào cánh tay Trịnh Đan Ny. Trời mưa to như tấm màn che khuất tầm mắt của Trịnh Đan Ny với ngoài kia, ánh sáng xa xa của các toà nhà trở nên mơ màng không còn nhìn rõ nữa.

[ĐẢN XÁC] CỨ ĐỂ CƠN MƯA LỚN NÀY TIẾP TỤC RƠI XUỐNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ