10.
seoul mấy nay mưa càng lúc càng nhiều. hồi đầu tháng chỉ có vài đợt mưa rải rác một xíu rồi hết, giờ thì ngày nào cũng mưa, mưa từ sáng đến tối, cả bầu trời trông như không có nổi tia sáng nào dù là giữa ban trưa.
trời mưa như này thì hay buồn ngủ lắm, bằng chứng là mấy ngày liên tục cả kí túc năm người thì đứa dậy sớm nhất cũng hơn chín rưỡi sáng mới tỉnh, nguyên ngày từ lớn đến bé ai cũng gà gật mơ ngủ, đờ đẫn từ sáng đến tối không muốn làm gì hết.
boseong rũ rũ cái ô cho ráo bớt nước rồi mới mở cửa vào nhà, không quên xếp đôi dép lên kệ. năm giờ chiều trời đã tối hù như bảy giờ, phòng khách không bật đèn cũng tối om, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ cái ti vi vẫn còn đang bật, phát ra tiếng nhạc khe khẽ.
"bộ mấy người kia ra ngoài hết rồi à." cậu đường giữa lầm bầm, toan bật công tắc đèn phòng khách lên thì nhác thấy có người nằm trên sofa. boseong nheo nheo mắt, tiến đến gần xem đứa nào ngủ quên mà không tắt ti vi.
trên sofa không phải một mà là hai người, với woochan đang thiu thiu ngủ và kiin nằm sấp trên bụng cậu, cũng đang nhắm mắt thở đều nốt. boseong liếc qua cái ti vi, thấy trên hình là level cao nhất của cái game đuổi bắt gì gì đó mà tụi trẻ con hay chơi, hình như là hai đứa nó chơi xong lăn ra ngủ luôn thì phải, dưới sàn còn nguyên hai cái điều khiển game chưa dọn.
cái nhà vốn đã bừa rồi nay có con nít càng luộm thuộm thêm. thường ngày đứa nào bày ra thì đứa đó phải dọn, nhưng thấy woochan cả ngày từ sáng mở mắt đến tối đi ngủ đều phải kè kè theo kiin-năm-tuổi không rời (thật ra là kiin tự ăn tự chơi được nhưng woochan bảo không yên tâm gì gì đó xong hai đứa dính nhau nguyên ngày), thế là boseong cũng không nỡ gọi cậu dậy dọn cái đống bừa phứa dưới sàn. cậu mid bấm nút tắt ti vi, mở ngăn tủ dưới kệ cất điều khiển với tay cầm máy chơi game vào.
kệ ti vi trong kí túc là loại kệ cũ không biết mua từ hồi nào, thanh trượt ngăn tủ kéo ra nghe ken két, tiếng đủ to để đánh thức woochan đang chập chờn trên sofa. cậu rừng dụi dụi mắt, một tay kia vẫn đang đặt trên lưng đứa con nít nằm trên người mình.
"bố nuôi bé kiin dậy rồi đó à?" boseong không nhịn được phải chọc thằng bạn mình một câu, vừa cười vừa nói, "chăm con nít coi bộ cực quá ha?"
woochan ừm hửm, nhỏng đầu dậy rồi lại nằm phịch xuống sofa.
cả đời moon woochan hai lăm năm nay chưa bao giờ có kinh nghiệm chăm trẻ con, mà cũng không hứng thú với cái việc này lắm. ngồi với mấy đứa nhỏ tầm đâu hai ba tiếng thì còn được, chứ lâu hơn thì chịu. đùng cái kiin tự dưng biến thành đứa con nít, cả ngày chỉ bám rịt mỗi cậu, ăn cũng woochan, chơi cũng woochan, ngủ cũng woochan. anh siwoo cứ nheo nhéo cả ngày bảo nó năm tuổi chứ có phải một hai tuổi đâu mà theo hầu như vua chúa thế, nhưng cậu lại không nỡ bỏ kiin tự ăn tự chơi một mình, một phần do cái tính bao đồng, một phần nữa tại cái mặt đứa con nít nhìn ngơ ngơ đến phát tội, phần kia là tại người đó là kiin.
woochan gác tay lên trán nằm nghĩ thiệt lâu, tại vì đó là kiin nên cậu mới tình nguyện chăm sóc cho người ta đeo bám cả ngày vầy, nếu đó là người khác thì cậu có đồng ý làm mấy việc đó không nhỉ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[kiincuzz] năm người hay năm tuổi
Fanfictionđội tuyển tập đoàn viễn thông kt, bốn người lớn một trẻ con.