Hoàng Hậu 1

2.5K 63 1
                                    

Trong thư phòng rộng lớn, có vị hoàng đế trẻ tuổi ngồi phê duyệt tấu chương. Đến khi trời đã tối đen, lão thái giám từ bên ngoài tiến vào, dâng khay đựng thẻ có khắc tên những nữ nhân đến trước mặt hắn, cung kính hỏi: "Hoàng thượng, đêm nay người muốn..."

Tuấn Trương nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ khẽ chau mày đáp lại : "Đến chỗ Ninh Phi"

Nhìn thái độ của hắn, sẽ chẳng ai đoán được rằng hôm qua hắn mới thành hôn với hoàng hậu, con gái của tướng quân. Theo quy tắc, trong ba ngày thành hôn hắn phải đến cung hoàng hậu, có điều ngay từ đêm động phòng đầu tiên, hắn đã bỏ mặc hoàng hậu còn đang mặc hỉ phục trong tẩm cung, đi đến chỗ của phi tần khác.

Vốn dĩ Tuấn Trương không chấp nhận cuộc hôn nhân này, thân là vua một nước, thế mà lại bị cưỡng ép phải thành hôn với một nữ nhân mình không yêu thích, khiến lòng tự tôn của hắn bị chà đạp, nên cố tình gây khó dễ cho vị hoàng hậu vô tội.

Lão thái giám lưỡng lự muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt không vui của hắn lại thôi. Lão theo hắn gần mười năm rồi, chẳng khó nắm bắt được cảm xúc của hắn.

Đêm nay, hoàng thượng lại đến tẩm cung của phi tần khác, e là chẳng mấy chốc tin đồn hoàng hậu bị thất sủng sẽ được đồn xa gần.

Hoàng hậu trước khi được gả vào cung, là một thục nữ đoan trang, con nhà gia giáo nên hiểu biết về cầm kì thi hoạ, nàng không quá xuất chúng, nhưng tuyệt đối là một người xứng đáng với ngôi vị hoàng hậu. Hơn nữa còn được lòng dân, bởi vì mùa lũ năm nào nàng cũng là người đứng ra bỏ tiền túi để cứu giúp dân gặp nạn.

Lúc này vị hoàng hậu bị hoàng thượng ghẻ lạnh đang điềm tĩnh ngồi chải tóc trước gương, giống như cái người bị thất sủng không phải là nàng vậy.

Thị nữ đổi hương liệu dưỡng thần trong lư hương, sau đó khẽ cúi người nói với nàng

:"Hoàng hậu, đã trễ rồi, người còn muốn nghỉ ngơi không ạ?"

Hoàng hậu đặt chiếc lược trên tay xuống bàn, gật đầu : "Được, ta cũng mệt rồi". Giọng nói của nàng mặc dù rất dịu dàng, thế nhưng lại không mềm mại giống nữ nhân, mà trầm thấp ấm áp, khiến thị nữ đỏ ửng hai má, không nghĩ tới hoàng hậu lại có mị lực lớn như vậy.

Thị nữ trong lòng lại oán trách thay cho chủ nhân nhà mình, không biết vì sao nàng lại bị hoàng thượng ghét bỏ. Ghét bỏ thì thôi đi, đến cả mặt mũi cũng không để cho nàng một chút. Ở hậu cung này, dù có là hoàng hậu thì bị thất sủng cũng chẳng khác nào bị đày vào lãnh cung.

Hôm sau, hoàng hậu phải thức dậy từ sớm để dâng trà thỉnh an thái hậu, theo lí mà nói, hoàng hậu phải đi cùng hoàng thượng, nhưng hiện tại hoàng hậu lại đi một mình tới, còn hoàng thượng thì đi cùng một phi tần khác.

Sắc mặt thái hậu dành cho nàng cũng không mấy dễ chịu, lúc nhận trà còn cố ý dừng lại một lúc thật lâu để gây khó dễ, khi nhìn nàng quỳ trên mặt đất, hai tay dâng trà nhưng mặt vẫn không có biểu cảm uất ức hay thống khổ, bà ta mới miễn cưỡng nhận lấy tách trà.

Phi tần đi theo Tuấn Trương nhìn thấy cảnh này lại hả dạ, ả vốn đang ghen tị với vị trí của hoàng hậu muốn chết, nhưng nhìn thấy vị hoàng hậu này tính cách nhu nhược, lại không có được sự sủng ái, chẳng khác nào một miếng thịt thơm ngon mặc cho người ta xâu xé.

Truyện của nhà Su-BananaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ