04. Ngày thứ tư

68 11 1
                                    





- Em khỏi ốm chưa?

- Tôi đã tiêm thuốc rồi

- Ừ.

Anh lơ đãng nói, mắt vẫn quan sát kĩ Proxima NZ. Mấy ngày nay, anh ghi được những xung động bất thường nhất từ tiểu hành tinh vốn đã rất bất thường này.

- Vùng Tối, hôm nay một ruộng hướng dương của tôi nở rồi. Nở đẹp lắm, nhưng có người tới mua hơn một nửa.

- Ồ, chia buồn với em nhé.

Cậu cười rạng rỡ. Người ở Vùng Tối biết rằng cậu không thích bán mấy bông hoa một chút nào, tự nhiên cậu cảm giác có một mối liên hệ nào đó khó nói thành lời.

- Tôi trồng nhiều hoa lắm. Hoa hồng đủ màu, có cả màu đen. Có một đợt còn muốn trồng tulip, nhưng ngủ quên một buổi thì chúng đã chết hết. Ở hành tinh này chẳng có gì sống được lâu. Cái gì cũng cần máy móc.

- Hồi ở Trái Đất ,tôi có nuôi hai con mèo. Một đứa tên là Peter, một đứa là Rooney. Chuẩn bị đi mới biết là không được đem theo bọn chúng, khóc hết nước mắt gửi cho cô bé hàng xóm. Bây giờ thì chúng đã thành hai bà mèo mập ú.

- Vùng Tối, bên anh người ta có nuôi mèo không? Nghe nói ở chỗ tôi có một con mèo duy nhất, nhưng chẳng ai thấy nó bao giờ.

- Vùng Tối, tôi sống ở Ranh Giới đấy. Tôi thường áp tai vào tường nghe thử, có tiếng gì đó như là tiếng nước chảy qua một con đập lớn.

Anh đưa mắt khỏi kính thiên văn, cầm điện thoại lên thấy hơi hồi hộp.

- Em nói Ranh Giới vĩ độ nào?

- 25 độ 27 phút 19 giây.

Anh thở hắt ra.

- Em biết không, chúng ta ở cạnh nhau đấy.

- Thật sao?

- Thật, qua Vùng Đệm là em sẽ thấy ngay đài thiên văn của tôi.

- Nó như thế nào?

- Em chưa từng thấy trạm thiên văn nào ư? Nó được lợp kính, rất cao, ngoài ra chẳng có gì khác biệt. Nơi em ở thì như thế nào?

- Tôi chẳng biết tả như thế nào. Nó ngập trong hoa. Bên ngoài cũng chỉ có hoa.

Anh nhắm mắt lại tưởng tượng người ở bên kia đang nằm giữa một thảm hoa vàng li ti, đưa tay lên trời hứng nắng lọt qua kẽ tay còn nguyên găng tay bảo hộ.

- Anh thật là ở ngay bên cạnh tôi sao?

- Ừ. Tôi cũng thường nghe tiếng nước chảy mỗi khi áp tai vào tường. Em tên gì?

- Chuyện đó không quan trọng, anh ở cách tôi vài trăm mét, mà chúng ta có gặp nhau được đâu.

Cậu nói thêm vài câu rồi chủ động cúp mày khi nghe được tiếng người bên kia chỉnh sửa gì đó trên kính thiên văn. Cậu nằm vật ra giữa thảm hoa cúc nhỏ li ti mới trồng, đưa tay lên trời hứng nắng lọt qua kẽ tay còn nguyên găng tay bảo hộ.

Khoảng cách chỉ là vài trăm mét, lại chẳng khác gì từ Proxima b về Trái Đất. Sẽ chẳng bao giờ cậu có thể chạm vào.

gyujin, sunseekerNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ