Đám bắt cóc thấy mình đã bị bao vây, đối phương rõ ràng còn là một tổ chức vô cùng đáng gờm, trong lòng mỗi tên đều cảm thấy hối hận tột cùng.
Bọn chúng đều là những kẻ đã từng vào tù, giết người phóng hỏa cái gì cũng làm, nhưng đối diện với họng súng đen ngòm, chân cũng mềm nhũn như bún.
Tên đại ca hận chết Tiêu Ngọc Lan và Mộ Hiểu Nhu, cứ tưởng chỉ là một phi vụ giết người vứt xác tầm thường, cuối cùng lại đắc tội cả một tổ chức hắc đạo khổng lồ.Trên đường chạy trốn bọn chúng cũng hiểu được, người nhà của con tin quyền thế ngập trời, phong tỏa cả thành phố mà giống như là đóng cửa chuồng gà, không hề bận tâm một chút nào đến trật tự xã hội và mạng sống của những dân thường.
Không cần tưởng tượng cũng biết, nếu rơi vào tay người đó, cái chết cũng là một điều xa xỉ.
Mặc cho hàm răng đang run lên cầm cập, tên đại ca vẫn cố gắng trấn định.“Mở đường! Nếu không bọn tao sẽ giết con tin!”
Tên đàn em nhận được cái nháy mắt ra hiệu của đại ca, lưỡi dao trong tay cửa nhẹ một cái, một dòng máu đỏ tươi chảy dài trên cần cổ trắng nõn.
Ngụy Chính Thần nắm chặt tay, hai mắt hắn tối sầm lại, trong con ngươi sâu thăm thẳm tràn ngập cảm xúc giết chóc.
Hắn phẩy tay một cái, một loạt vệ sĩ nhận lệnh lùi ra một con đường, bọn bắt cóc thở phảo một hơi.“Mau! Lái xe!”
Sợ giữa đường đối phương lại đổi ý, bọn chúng một giây cũng không dám nơi lỏng, gần như nín thở phóng xe vượt qua.Đi qua trạm kiểm soát khoảng 30m, lúc này đảm bắt cóc mới thở phào một hơi, cảm thấy cơ hội chạy trốn được là rất lớn.
“Nhanh lên! Chúng ta lập tức rời khỏi đây! Tìm một chỗ bí mật rồi đòi tiền chuộc!” Tên đại ca lại quay sang nói với đàn em.
“Cầm máu cho con tin đi, đừng để cô ta có mệnh hệ gì, nếu không cho dù có cầm được tiền chúng ta cũng chạy không thoát!”
Lại đi xe thêm một khoảng nữa, đảm bắt cóc hoàn toàn yên tâm.Lúc này thần kinh mới dám thả lỏng ra một chút, nhận ra cả người mình đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng.
Ở phía xa, Ngụy Chính Thần nheo mắt.Hắn vác một khẩu súng trường trên vai, nòng súng dài hơn nửa mét, loại súng này có tầm ngắm xa tới một nghìn mét.
Không ai dám khẳng định mình có thể nhằm trúng mục tiêu mà lại không khiến con tin bị thương, nhưng Ngụy Chính Thần lại có thể.Tài bắn súng của hắn chính là bách phát bách trúng, tầm ngắm hơn hai nghìn mét cũng có thể trúng đích một cách dễ dàng.
Một khi bọn bắt cóc thả lỏng cảnh giác, cái chết cũng cách chúng không còn xa nữa.Họng súng tử thần đã nhắm trúng mục tiêu rồi.
“Đoàngggg…
Một tiếng súng ngắn ngủi vang lên, kẻ đầu tiên mất mạng là tên đã cầm dao dí vào cổ Tiêu Điềm Điềm.Máu tươi bắn tung tóe lên vách xe, vẩy lên mặt hai kẻ còn lại.
Tên cầm đầu mở to mắt không thể tin, chỉ vài giây sau, theo một tiếng xé gió vun vút, viên đạn lao tới với tốc độ chóng mặt, trên trán hắn cũng xuất hiện một lỗ máu đỏ lòm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Chú Ơi Đừng Mà
Romansatác giả Nhất Tiếu Khuynh Thần Số chương: 95 o O o Trong lòng Tiêu Điềm Điềm bất giác trào lên một cơn ủy khuất. Nhưng cảm giác sợ hãi lại tan biến không còn một mảnh. Dù sao ở trong lòng cô gái nhỏ mười sáu tuổi, bên cạnh chú Ngụy là nơi an toàn nhấ...