Tui xin thề là tui sẽ lấp hố cũ, nhưng mà đầu nhiều plot lẻ quá phải có chỗ xả :')
"Jing Yuan, đệ chưa đủ tuổi uống rượu đâu."
Không biết Yinyue đã để ý bóng cậu nhóc lấp ló sau cánh cửa khép hờ tự bao giờ, y không ngoảnh đầu lại, giọng nói cũng không hề có gì như đang giận.
"Nhưng nếu đệ có tâm sự, thì có thể ra đây ngồi cùng ta."
Jing Yuan như chỉ chờ có vậy, lon ton bước ra ngồi dưới mái hiên cùng vị Long Tôn cao quý. Trăng đêm nay là trăng tròn, rất sáng, sen dưới ao nhẹ nhàng tỏa hương, cùng với hương thơm nhè nhẹ trên người của Yinyue càng làm cho cảnh đêm thêm đẹp vô cùng. Ngay cả một cậu nhóc suốt ngày chỉ có luyện kiếm với đánh nhau như Jing Yuan cũng cảm tưởng như có thể ngay lập tức viết một bài thơ.
Jing Yuan nhích về phía Yinyue một chút. Hình như trên người y cũng có mùi sen, vừa thơm vừa dễ chịu vô cùng. Yinyue nhìn thấy nhóc con cứ một lát lại nhích về phía y một tí thì khẽ cười, không nói không rằng cất gọn chén cùng bầu rượi đi, kéo Jing Yuan ngả đầu lên đầu gối y, một tay y xoa xoa mái đầu trắng xù, một tay vỗ nhẹ lưng cậu, giọng nói cũng mềm mại hơn.
"Nào, nói ta nghe, hôm nay Baiheng lại bắt nạt đệ à, hay bị Jingliu phạt xách nước chạy quanh sân?"
"Không có, không phải đâu, chỉ là đệ..." Jing Yuan chôn mặt vào lòng Yinyue, lén lút lấp đầy buồng phổi hương thơm cậu luôn yêu thích. Cơ thể Yinyue hơi lạnh, càng khiến Jing Yuan cảm nhận rõ ràng cách bàn tay ấy dịu dàng vô về cậu, khiến cậu an tâm biết bao. Jing Yuan nghe thấy tiếng trái tim mình loạn nhịp liên hồi, cậu mong Yinyue sẽ không nghe thấy, hoặc nếu có, cũng không vạch trần ra.
"Chỉ là sao? Jing Yuan, mọi hôm đệ toàn nhào vào lòng ta rồi kể lể đủ thứ chuyện trong ngày, sao hôm nay im lặng thế?"
Jing Yuan không nói gì, vành tai bắt đầu nóng lên. Cậu nhớ lại hồi chiều, Baiheng rảnh rỗi kéo cậu đi chơi, tình cờ lại bắt gặp Yinyue đang ngồi nói chuyện với một người lạ. Cậu không biết y nói cái gì mà vui vẻ đến thế, cậu cũng chưa từng thấy y để lộ đuôi rồng ra trước mặt ai khác ngoài cậu, sư phụ Jingliu và Baiheng. Jing Yuan cảm thấy có cái gì đó khó chịu cứ dâng dần trong lòng, nhưng cậu không thể biết nó rốt cuộc là gì.
"Đó là Ying Xing, một thợ rèn rất nổi tiếng đó. Nhóc ngày nào cũng mải mê luyện kiếm nên chắc còn chưa gặp bao giờ. Cậu ta thân với Yinyue lắm." Baiheng nói với giọng hồ hởi.
Lọt vào tai Jing Yuan chỉ có cậu ta thân với Yinyue lắm. Jing Yuan nhìn chằm chằm Ying Xing không mấy thiện ý, cảm giác giống như có một thứ gì đó rất quan trọng với cậu sắp bị cướp mất.
"Ây da, nhóc! Nhóc sao thế? Jing Yuan?"
Jing Yuan bừng tỉnh. Cậu ngơ ngác ngước nhìn Baiheng, lo lắng lộ rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hồ ly.
BẠN ĐANG ĐỌC
Về Vân Thượng Ngũ Kiêu ngày ấy
FanfictionJingHeng, RenHeng, BaiLiuBai. OOC cực kì. Phần lớn dựa trên headcanon của mình, nó OOC lắm tại tác giả đang vã. Các chap không liên quan đến nhau vì nó là ngẫu hứng. Tin mình đi OOC lắm :')