#02. Caramel chocolate

144 38 0
                                    

Matthew càng lúc càng thêm chắc chắn rằng cái người ở căn hộ đối diện tuyệt nhiên không thể là người đàng hoàng. Có một sớm em vừa bước ra khỏi nhà đã thấy vài anh chàng trông cũng hầm hố chẳng kém đứng sẵn trước căn hộ kia, ai nấy đều sở hữu chi chít đủ loại rồng phượng trải dài trên khắp cơ thể. Matthew cũng có một vài hình xăm, nhưng không biết vì lí do gì mà em vẫn sợ anh chàng alpha ấy đến vậy.

"Con nhớ phải mang tặng bánh gạo cho nhà hàng xóm nhé."

Và ấy chính xác là cái cách mà một cơn ác mộng khác ập đến. Văn hoá của người Hàn tương đối phức tạp, giả dụ như việc luôn phải tặng bánh gạo cho hàng xóm mỗi khi dọn đến một nơi ở mới. Mẹ em nói rằng đó là cách để kết thân, phòng trường hợp sau này phát sinh chuyện phải nhờ vả, chưa kể em còn là omega sống một mình.

Matthew không thích cái ý tưởng đi đến trước từng nhà và bấm chuông lắm. Dẫu vậy, cậu chàng người Canada vẫn ôm theo một thùng bánh gạo to tướng dạo từ đầu đến cuối dãy hành lang chung cư. Có vài người tử tế rất thân thiện với em, cũng có đôi kẻ cư xử thô lỗ hết sức. Mãi cho đến khi dưới đáy thùng chỉ còn sót lại độc một túi bánh gạo, Matthew mới miễn cưỡng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng im lìm của căn hộ phía đối diện. Em cứ ngập ngừng muốn đưa tay chạm vào cái chuông, nhưng lại lắc đầu rồi bỏ xuống.

"Mình chỉ đang cố tỏ ra tử tế mà thôi. Có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ?"

Tự nhủ thầm với bản thân như vậy, Matthew gắng trưng lên khuôn mặt một nụ cười thản nhiên nhất có thể, lấp đầy không khí vào buồng phổi rồi dứt khoát bấm chuông.

"Chào anh, tôi là Seok Matthew ở căn hộ đối diện. Tôi vừa mới chuyển đến nên có mang ít bánh gạo đến gửi anh xem như quà làm quen ạ."

Em cứng nhắc lặp lại đại khái những gì đã nói quen đến đau cả miệng. Cánh cửa cũng bật mở ngay khi em vừa dứt lời, đột ngột đến mức khiến em thoáng giật mình lùi lại mấy bước. "Anh chàng đáng sợ" xuất hiện, không ngoài dự đoán của em, cùng với cái mùi xạ hương cay nồng tấn công thẳng vào tuyến tin tức tố làm em thoáng váng đầu. Như cũng nhận ra từ hương caramel ngọt lịm rằng mình đang đối diện với một omega, anh liền vơ vội lấy bình xịt ức chế quen thuộc trên tủ giày, nhanh chóng khiến nó vơi đi hơn phân nửa. Và bầu không khí cũng vì vậy mà trở nên dễ thở ít nhiều.

"Xin lỗi cậu, tôi không biết trong khu này có omega."

Lần đầu tiên Matthew được nghe giọng nói của anh, quả đúng như những gì em vẫn mường tượng, và kì thực rằng không biết tại sao em lại phải mường tượng, chất giọng ấy đủ ấm và đủ trầm để phù hợp với hương tinh tức tố quyến rũ tồn tại trên người anh. Bỗng nhiên cậu omega thần người ra trong chốc lát, bất đắc dĩ bị áp đảo như một lẽ hiển nhiên. Đôi mắt em lại cứ vô thức dán chặt lên cánh tay săn chắc đang gác lên tường, hoàn toàn mất hồn.

"À, tôi là Jiwoong, Kim Jiwoong."

Có lẽ nhận ra rằng em đang hơi lơ đễnh trong cuộc đối thoại giữa hai người, anh quyết định lên tiếng giới thiệu bản thân. Matthew lại giật mình khi bất giác bị kéo ngược trở về thực tại, cậu gật đầu lia lịa rồi dúi vào tay anh túi bánh gạo cuối cùng, ôm thùng giấy rỗng toan quay đầu chạy về nhà.

MattWoong | SHMILYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ