Đầu xuân ánh sáng xuyên qua cửa sổ, lười biếng chiếu rọi cầu thang phòng học.
Trong phòng học, một gã đàn ông tuổi trẻ đang giảng bài.
Người đàn ông dáng người gầy yếu mà rắn chắc, chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng tay áo tùy ý cuồn cuộn nổi lên, một phen tiêu sái có khác.
Cặp mắt kính trên chiếc mũi thẳng làm cho khuôn mặt kia càng thêm tuấn tú càng thêm nhã nhặn, có khí chất.
Anh cả người tràn ngập phong độ của người trí thức, giơ tay nhấc chân đều tao nhã như vậy, ngẫu nhiên nói đến điểm thú vị này, mỉm cười đã có một chút ngại ngùng.
Chất lượng giáo sư tốt như vậy, cảnh đẹp ý vui rất nhiều, đi học nội dung lại hoạt bát sinh động, đương nhiên hấp dẫn không ít học sinh đến tuyển khóa.
Hơn nữa này khóa lại gọi là chương trình học thường thức, rất nhiều học sinh hệ khác đều nghe danh mà đến. Gian phòng học loại vừa này, cầu thang phòng học, mỗi lần đều có thể ngồi đầy cả ngoài hành lang.
Ngồi ở giữa, Hạ Hiểu Úc dựa vào cửa sổ ở chỗ ngồi, đang dùng một tay chống má, giống như những học sinh tuyển khác đang im lặng chăm chú nhìn trên bục giảng, chậm rãi mà nói giáo sư trẻ tuổi.
Khóe mắt cô lược lược giơ lên đôi mắt phương quyến rũ, lóe ra hào quang mê mụi.
Người đàn ông này...... Khí chất rất tuyệt, người đàn ông hào hoa phong nhã......
Chỉ có cô, biết bộ mặt thật sự của anh.
*****
Hạ Hiểu Úc vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Du Chính Dung, là tình cảnh như thế nào.
Cô đang hút thuốc.
Khi cô đến vẫn chưa tới giờ học, ở trong phòng học trống rỗng, tùy tiện tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Học kì năm thứ nhất, cũng là học kỳ duy nhất học mỗi một môn này.
Cứ nghĩ đến mình cùng người bạn nhỏ hơn vài tuổi cùng một chỗ tại phòng học này, cô liền cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng là, ai bảo cô trước kia không chịu học mới có thể trì hoãn kéo dài đến một năm, còn phải ở học kỳ cuối cùng mà chọn chương trình học thật sự không quan trọng, hay bởi vì gần tốt nghiệp mới học đây ?
Cô vốn là tưởng dĩ vãng bốn năm trôi qua, chọn cái tốt nhất để học, mặc kệ là là cái gì xem xét đều ổn, chỉ cần thầy giáo có thể không điểm danh, vậy mọi sự điều như ý.
Về phần rốt cuộc học được cái gì, cô mới không muốn dùng não suy nghĩ nhiều.
Sau lại là đàn em khóa dưới của cô, cũng cùng cô giống nhau, giống nhau ở chổ học môn tốt nghiệp trước, mới học các môn linh tinh khác, Giang Thành Bân cật lực khuyên bảo cô đến chọn cửa "Con người và môi trường" này.
"Này nghe qua sẽ rất khó !" Cô nhăn mặt đối cậu ta nói. "Hơn nữa là học viện kỹ sư mở khóa, chúng ta sao lại tự đi tìm phiền toái ?"
"Sẽ không khó, giờ học này cũng không khó lắm đâu." Cậu em khóa dưới miệng đầy cam đoan.
Giang Thành Bân bộ dạng thuần khiết trong sáng, vóc dáng vừa ốm vừa cao, môi hồng răng trắng, là người duy nhất ở trong trường học mà Hạ Hiểu Úc quen biết, nghe cậu nói như vậy, cô đành phải bán tín bán nghi.