Chương 10

2.4K 35 0
                                    

Hạ Hiểu Úc đã khôi phục lại bộ dáng trước kia, cô cứ sống tiêu sái thoải mái, bất cần đời.

Cô đối với tất cả đều thờ ơ, thậm chí lại bắt đầu hút thuốc. Chẳng qua, sau khi cô châm điếu thuốc thì chỉ lẳng lặng nhìn nó từ từ cháy sạch, không hề hút lấy một hơi.

Giang Thành Bân được chuyển đến một bộ phận rất tốt, khá nhàn nhã, thường thường có thể nghỉ hoặc đi ra ngoài công tác, cho nên cậu có rất nhiều cơ hội có thể quan sát người bạn tốt của cậu.

Chiều cuối tuần nào bọn họ cũng ra ăn quán bún Hà Tử bên ven đường, hai người ở trong gió lạnh run rẩy liên hồi, Giang Thành Bân nhịn không được phá vỡ sự trầm mặc, mở miệng hỏi : "Chị sao không chịu nói gì hết thế ? Thầy Du đối với chị không tốt à ?"

Đến bây giờ, mặc dù không hề cam lòng tình nguyện chút nào, nhưng cậu cũng đã miễn cưỡng chấp nhận sự thật kia rồi. Chủ động hỏi Du Chính Dung, chứng tỏ khúc mắc trong lòng cậu đã dần biến mất.

"Không biết, chúng tôi không liên lạc với nhau nữa rồi." Hạ Hiểu Úc cố đè nén sự đau đớn đang dâng lên trong lòng, thản nhiên trả lời.

"Không liên lạc ?" Giang Thành Bân hoài nghi mà nheo mắt lại, quan sát cô, "Sắp tới, chị không cần phải sợ tôi khó chịu, tôi đã tìm được mục tiêu mới rồi, sẽ không theo chị giành thầy Du nữa đâu !"

"Không phải như vậy." Cô đơn giản mà nói :"Thật sự không còn liên lạc nữa"

Giang Thành Bân ngạc nhiên tột cùng hỏi: "Tại sao như vậy ? Người mù cũng nhìn thấy thầy ấy say mê chị cỡ nào! Có phải chị lại giở cái tính đại tiểu thư ra, giận dỗi hồ nháo làm người ta không chịu nổi ?"

Quả nhiên là bạn bè lâu năm, chỉ hai ba câu thôi cậu đã nói trúng trọng tâm vấn đề.

Hạ Hiểu Úc hay tay xỏ vào túi, lặng yên không đáp.

Giang Thành Bân cẩn thận quan sát cô một lúc lâu, khẳng định dưới lớp trang điểm của cô là quầng thâm bao quanh đôi mắt phượng xinh đẹp, mà sắc mặt dần tái nhợt cũng không liên quan đến phấn trang điểm, cậu mở miệng: "Chị sao lại tự hành hạ bản thân mình như thế ? Nếu như chị rất quan tâm thì phải tranh thủ đi a, thỉnh thoảng hạ mình một chút cũng chẳng chết đâu !"

Hạ Hiểu Úc liếc cậu một cái, không tình nguyện mà hỏi: "Cậu khẳng định là do tôi sai ư ? Trả lời đi."

Cậu vỗ vỗ đầu cô, tỏ vẻ thương hại mà nói :"Nhất định chính là chị sai. Chị là người thế này a, bộ dáng thoạt nhìn qua thì thật là thông minh nhưng kỳ thật là đứa ngốc, có thể ngốc đến mức ngay cả bản thân sai ở đâu cũng không biết. Thôi như vậy đi, chị đem mọi chuyện kể qua một lượt cho tôi nghe, tôi sẽ mở lòng từ bi, chỉ bảo cho chị một chút !"

"Ờ, cám ơn nha !" Hạ Hiểu Úc tức giận liếc mắt nhìn cậu tỏ vẻ xem thường.

"Nói nhanh đi, cơ hội hiếm có đó nga, tôi đây hắc bạch lưỡng đạo đều có giao du, vấn đề nam nữ cũng có đọc qua, rất khó tìm đó, mau nhanh đến thỉnh giáo tôi đi."

"Chúng tôi......" Nàng chần chờ rồi cũng đáp.

Trong đôi mắt đen láy của Giang Thành Bân đang tràn đầy sự quan tâm, giữa cơn gió lạnh thấu xương, cho cô một chút ấm áp.

Giáo Sư Tình Nhân-Thư Cách Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ