5

645 65 0
                                    


5.

Khi Triệu Lễ Kiệt tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau, Lý Nhuế Xán đã rời đi.

Dù đã đoán trước được như vậy nhưng trong lòng Triệu Lễ Kiệt vẫn cảm thấy trống rỗng, sau khi nhớ lại mọi thứ mình đã làm cậu lại cảm thấy hơi lo lắng. Tối hôm qua cậu có chút bất cẩn, hết lần này đến lần khác lật người Lý Nhuế Xán, tinh dịch không kìm được, dọc theo hoa huyệt chảy ra ngoài, lại bị Triệu Lễ Kiệt chặn lại.

Cậu không biết anh đang thế nào. Buổi sớm sương còn chưa tan, Lý Nhuế Xán mặc trên mình bộ quần áo xộc xệch, nửa đêm anh phải tự mình giặt sạch, mặc áo khoác rồi lặng lẽ rời đi, chỉ tưởng tượng đến Triệu Lễ Kiệt thôi cũng khiến anh cảm thấy khó chịu, buồn bã, và thầm nguyền rủa rằng cậu đúng là không còn là con người nữa.

Nhìn lên trên bàn, xấp tiền ban đầu vẫn còn đó, Triệu Lễ Kiệt tròn mắt ngạc nhiên. Anh nghĩ có lẽ Lý Nhuế Xán đã vội quá mà quên mất, cậu duỗi cổ ra đi đến gần, bên cạnh có một tờ giấy ghi: "Tiết kiệm mua thêm thịt."

Triệu Lễ Kiệt cúi đầu, kỹ thuật của cậu tệ đến vậy sao? Cậu quá gầy? Anh thậm chí còn không muốn nhận tiền, đó thực sự là một đòn giáng mạnh vào cậu.

Triệu Lễ Kiệt lấy tờ giấy xuống, nắm chặt rồi nới lỏng lòng bàn tay. Cuối cùng miễn cưỡng không ném đi, nó là do Lý Nhuế Xán để lại cho cậu, tựa hồ còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Lý Nhuế Xán cùng mùi thơm nhàn nhạt trên người anh.

Cậu cẩn thận mở tờ giấy ra lần nữa, trong lúc vô ý nhìn thoáng qua mặt sau quả nhiên có một hàng chữ, là địa chỉ cùng số nhà.

Triệu Lễ Kiệt sửng sốt, nhìn chằm chằm tờ giấy hồi lâu, các chữ cái như sắp trào ra khỏi tầm mắt. Tay cậu run run, cậu lấy điện thoại di động ra mở danh bạ, bấm vào dãy số của Lý Nhuế Xán, cậu do dự hồi lâu nhìn dãy số trên đầu ngón tay mà không dám bấm. Vài giây sau, điện thoại bị ném sang một bên, Triệu Lễ Kiệt vội mặc áo khoác, sốt ruột lao ra khỏi phòng.

Vặn ga hết cỡ, động cơ gầm lên phản đối, nhưng cậu không quan tâm nhiều đến điều đó. Đây là lần cậu phóng xe nhanh nhất trong đời, cậu lướt lên lầu như một cơn gió, và gõ cửa trước khi kịp thở dốc.

Tiếng dép lê từ xa đến gần, cửa mở ra "cạch" một tiếng.

Lý Nhuế Xán không kịp đề phòng liền bị ôm một cái, phía ngoài áo khoác hơi lạnh, nhưng hơi thở của chàng trai trẻ lại vô cùng nóng hổi. Lý Nhuế Xán cầm thìa đỡ lưng Triệu Lễ Kiệt, anh không thể động đậy nổi, bị Triệu Lễ Kiệt ôm đến ngạt thở, tay còn lại vỗ vào lưng Triệu Lễ Kiệt, "Còn không buông ra thì nồi sẽ cháy đấy. "

Triệu Lễ Kiệt miễn cưỡng buông tay, đi theo Lý Nhuế Xán vào bếp, Lý Nhuế Xán rất muốn cười, "Anh sẽ nấu cho chú một bữa, cái đuôi nhỏ ạ."

Lúc này Triệu Lễ Kiệt mới nhìn rõ Lý Nhuế Xán đang mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa dưới tạp dề, để lộ ra một mảng lớn làn da trắng như sữa. Chiếc tạp dề được buộc chặt, làm lộ rõ ​​đường eo của Lý Nhuế Xán, Triệu Lễ Kiệt không kìm chế được mà ôm lấy eo Lý Nhuế Xán từ phía sau.

"Đừng làm loạn." Lý Nhuế Xán đánh cậu, lại giống như đang bị mèo con gãi ngứa.

Bàn tay to che phủ lấy phần bụng bằng phẳng, hơi đè xuống, "Có thấy không thoải mái không?"

Lý Nhuế Xán lỗ tai đỏ cả lên, "Không! Rất ổn!"

Triệu Lễ Kiệt không hài lòng cắn tai Lý Nhuế Xán một lần nữa, "Em không tin, trừ khi anh cho phép em kiểm tra nó."

Lý Nhuế Xán tự hỏi có phải mình đã nhìn lầm người hay không, hôm qua cậu ta vẫn còn là một thanh niên ngây thơ, sao hôm nay bạo gan như vậy? Nhưng bản thân anh cũng không thể nói mục đích của mình là trong sáng được, nếu không anh đã không mặc váy hai dây chờ ở nhà nghênh đón người đàn ông không biết vì sao hôm qua lại đòi mua anh này.

Nước cốt gà teriyaki gần như đã thu hết nước, bếp vừa tắt, Lý Nhuế Xán đã được Triệu Lễ Kiệt đặt ngồi trên bàn nấu ăn. Chiếc tạp dề bị những ngón tay thon dài kéo ra và cuộn lại vắt lên thành ghế bên cạnh, Triệu Lễ Kiệt vội vàng hôn lên xương quai xanh của Lý Nhuế Xán, nghiến răng như chú cún con gặm xương.

Bên dây áo của Lý Nhuế Xán bị trượt và rơi xuống bắp tay anh, không ai có thể giữ nó cả, vì vậy anh chỉ có thể cứ để nó treo lơ lửng như vậy, để lộ bờ vai thẳng tắp và một mảnh ngực nhỏ.

Triệu Lễ Kiệt đi xuống hết cỡ, xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh mút lấy đầu nhũ hoa hơi nhô ra, đồng thời hai tay dần chạm lên đùi, liên tục xoa nắn cặp đùi non nớt của anh. Lý Nhuế Xán ưỡn ngực rên rỉ đau đớn, anh nắm lấy tay Triệu Lễ Kiệt và chạm vào nơi nhạy cảm nhất. Triệu Lễ Kiệt vuốt ve hai cánh môi sưng tấy do dùng quá sức, đầu tiên dùng ngón tay thăm dò một chút, cuối cùng ngồi xổm xuống, nhìn kỹ khoang miệng ẩm ướt.

Ngón trỏ và ngón giữa hơi tách ra, phần thịt đỏ non mềm mại bên trong lộ ra ngoài không khí, môi âm hộ bùng phát do tiếp xúc đột ngột với không khí lạnh, Triệu Lễ Kiệt chọc và đào vào bên trong để xác nhận không có vết thương hay dịch đục nào còn sót lại, cậu thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng dậy giải thích: "Thật ra em đã ratas muốn đeo bao, sợ làm anh bị thương."

Lý Nhuế Xán kiễng một chân lên bàn, cố hết sức mở miệng, không ngờ Triệu Lễ Kiệt thật sự chỉ là "kiểm tra", anh tức giận kéo Triệu Lễ Kiệt qua người mình, đi vào phòng ngủ.

"Này? Anh không định ăn sao..." Triệu Lễ Kiệt đầu óc choáng váng, vẫn không quên ý định ban đầu.

"Để tối rồi ăn!" Lý Nhuế Xán tức giận nghĩ, anh nhìn không sai, quả nhiên cậu vẫn là một cái thứ ngu xuẩn hoàn toàn không biết đọc bầu không khí chút nào.

[TRANS]-[JieDuo] Hoa LửaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ