#2

221 10 0
                                    

Hôm nay là một ngày mùa đông giá rét, tớ sẽ mặc áo khoác và nhiều lớp áo thật kín để đi nhận lớp thui nào!!! Ba mẹ tớ đã không ngủ nguyên đêm chờ tới ngày này thôi đó, tớ đã chuẩn bị quần áo gọn gàng khi đến trường từ mấy hôm trước rồi. Nên hôm nay tớ đã rất tự tin khi gặp các bạn mới, dù hơi ngại gặp người lạ nhưng mà tớ sẽ cố gắng gặp thật nhiều bạn mới được.

Hôm nay trời lạnh hơn tớ nghĩ, dù tớ đã mặc 4 lớp áo và găng tay rồi mà vẫn thấy lạnh cóng mất thui. Tớ bất đầu hơi cảm trong người nên đã đi bộ chậm hơn mọi khi. Cả người tớ lạnh teo luôn, tớ đành phải chạy thật nhanh để bớt đi cái lạnh trong người. Tớ là người không chịu được cái lạnh khắc nhiệt của Hàn Quốc nên khi ra đường là bị cảm ngay huhu. Lúc sau, trời bắt đầu hạ nhiệt xuống khiến tớ đỡ không kiệp. Lục balô ra thì chợt nhớ là túi sưởi ấm để quên ở nhà mất tiêu, tớ tuyệt vọng và đướng đơ ngay giữa đường như một viên đá không lồ chặn ngay đường.

"Haizz phải làm sao đây? Biết vậy nãy kiểm tra lại đồ trong balô rồi, mình ngu quá đii"
"Sao cậu đứng đơ ra đó thế?"
"Uể? C-cậu là ai vậy?"
"Tớ cho cậu túi sưỡi ấm nè, thấy cậu không có nên tớ cho cậu đó."
Cậu ấy tự nhiên đánh trống lãng câu mình hỏi ngay lập tức. Khiến tớ hơi khó chịu
[ Cười ngại ] "cảm ơn nhiều nha."
"Cậu cũng học chung trường với tớ hả?"
"Oh đúng rồi."
"Trùng hợp ghê đó, chúng ta có duyên rồi"
Cậu ấy đột nhiên cười trước mặt tớ, ôi trời đất ơi tự nhiên cười mà đẹp trai vậy chèn. Sáng sớm gặp cậu ấy chắc ông trời đã nghe được tiếng lòng của tớ rùi. Chắc lần sau tớ sẽ gặp anh nào đẹp trai khác nữa chăng??

[ 08:15 ]
Tiếng chuông vang lên cũng là lúc tớ đến trường cùng với cậu ấy, lần đầu tớ thấy một người đẹp trai như vậy ở ngoài đời đó. Cậu ấy tạm biệt tớ rồi mất hút ở xa, tớ bắt đầu lên lớp mới. Nhìn xung quanh thì không thấy cậu ấy học chung lớp tớ, vậy cũng mừng vì nếu cậu ấy học chung lớp tớ chắc tớ ngất mấtt. Xong tiết học, tớ vẫn chưa làm quen được bạn nào mới trong lớp nên đã chọn đi chơi một mình. Tớ chọn ngồi ở ghế dưới sân bấm điện thoại, tớ cảm thấy cô đơn ngang luôn ấy. Vừa bấm điện thoại vừa nhớ lại những kỉ niệm của các bạn lớp cũ của tớ mà thấy thèm.
"Cậu là cái cậu hồi nãy đúng không?"
Bỗng tớ nghe được tiếng nói của ai đó thoáng qua tai mình.
[ Ngước lên ]"Xìn chá? S-sao cậu lại tới đây? Cậu không có bạn hở?"
"Chắc vậy, tớ thấy cô đơn quá nên mới đi tìm cậu nói chuyện."
[ Nhích ra ]"Vậy thì cậu ngồi đây đi."
[ Ngồi xuống ] "Nghe nói chương trình lần này hơi khó đó nha cậu."
"Ừm tớ cũng đang lo lắm ấy, không biết tớ có học nổi không."
"Cậu muốn tớ dạy kèm cậu không?"
[ Hốt hoảng ]"K-không, vậy thì phiền cậu quá."
"Tớ học sinh xuất sắc năm ngoái đó cậu."
Cậu ấy rất tự hào về thành tích học tập của cậu ấy. Tớ chỉ là học sinh khá nhưng mà thấy cậu ấy như vậy tớ cũng ngưỡng mộ theo luôn.
"Vậy thì khi nào tớ cần thì tớ báo cậu biết nhé?"
"Nói vậy thui chứ tui đâu cần cậu dạy cho tui đâu hehe" [ suy nghĩ ]
"Ừm không sao..."
"C-cậu tên gì thế?"
Tớ đã bỏ cái mà gọi là liêm sỉ để hỏi cậu ấy câu đó. Dù rất là ngại nhưng mà tớ rất muốn biết cậu ấy tên gì.
"Nishimura Riki."
"Cậu là người Nhật hở, tên của cậu giống Nhật ghê í."
"Chuẩn, tớ là người Nhật đến đây định cư."
"Woaaa~ lúc đầu tớ tưởng cậu là người bản địa không ấy."
Thật sự tiếng Hàn của cậu ấy rất tốt, còn tốt còn cả tớ nữaa. Cậu ấy thật sự làm cho tớ phải ngưỡng mộ.
[ Cười ]"Cảm ơn vì đã khen."
2 kiếp nạn khi nhìn thấy cậu ấy cười với tớ TT thật sự là quá đẹp trai đi mất thui.
He is my type!!! Từ khi cậu ấy cười là tớ chả biết nói gì tiếp theo với cậu ấy luôn, ngại quá điii. Mẹ ơi cứu con TT

ni-ki ✧ hãy sưởi ấm trái tim em thêm một lần nữaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ