Đường phố ban đêm ở Bắc Kinh tấp nập đông đúc người qua lại, bóng đèn ở các trung tâm thương mại lớn cực kì rực rỡ chói mắt, không khí tràn ngập cảm giác vui vẻ phấn khởi.
Bác tài vẫn đang điều khiển tay lái phía trước, nhẹ nhàng vượt qua dòng xe đang lưu thông gấp gáp ở trên đường. Trương Gia Nguyên ôm chặt hộp giữ nhiệt trong tay, chỉ muốn mau mau chóng chóng bay đến bên cạnh chồng mình.
Hôm nay Châu Kha Vũ vẫn phải tăng ca ở công ty để hoàn thành kí kết hợp đồng lớn, dạo này anh bận đến mức muốn dừng lại để thở cũng không được. Bạn nhỏ nhà anh biết ý liền vui vẻ đề xuất sẽ nấu cơm ở nhà mang lên cho anh.
Châu Kha Vũ nghe thấy thế liền không kiềm được mà lấy tay xoa xoa mấy cọng lông meo không hôm nào chịu vào nếp của vợ mình, sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay anh, rồi cứ thế không nhanh không chậm đâm thẳng vào trái tim, bám rễ tận gan mật, mỗi phút mỗi giây đều chiếm trọn tâm can người trước mặt.
Vì chuyện bắt taxi lần trước trải nghiệm có chút không tốt lắm, Châu tổng dứt khoát điều tài xế riêng tới đón vợ mình. Trương Gia Nguyên không muốn làm phiền anh Vương nên dịu giọng từ chối yêu cầu này. Thế nhưng vì chồng cậu tỏ ra quá kiên định, cậu chỉ đành bất đắc dĩ thuận theo ý đối phương.
Anh Vương là một người trạc tuổi cậu, kĩ thuật lái xe khá tốt, lại chững chạc điềm tĩnh, cũng rất biết cách pha trò. Trương Gia Nguyên nói chuyện với anh rất thoải mái, không nhịn được mà trò chuyện thêm đôi ba câu.
Nói một lúc liền chuyển chủ đề tới chồng của cậu. Nhắc tới chuyện này, anh Vương không khỏi cảm thán một chút.
"Đây là lần đầu tôi được chở người khác ngoài Châu tổng đấy".
Trương Gia Nguyên không khỏi kinh ngạc mà há hốc miệng, không cần phải khoa trương tới vậy chứ?
"Thật sao, kể cả thư ký Lưu cũng như thế ư?".
Anh Vương đột nhiên phì cười, như thể nhớ ra một chuyện gì đó thú vị lắm.
"Thư ký Lưu có xe riêng nên thường tự mình lái đi. Nhưng có những hôm anh ấy có việc cần đi công tác ở thành phố khác, lúc anh ấy đứng ở sân bay, Châu tổng vẫn bảo anh ấy bắt taxi chứ nhất định không đồng ý cho tôi đi đón anh ấy, còn chốt hạ thêm một câu chắc nịch, xe này chỉ để đón vợ tôi thôi, cậu chọn xe khác đi".
"Thư ký Lưu giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cáu kỉnh nói rằng loại người như Châu tổng mà còn mơ đến chuyện lấy vợ chắc lợn cũng trèo được cây. Thế mà bây giờ ngài ấy thật sự đã kết hôn rồi, hóa ra lợn có thể trèo được cây thật".
Trương Gia Nguyên xấu hổ không biết nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu vài cái lấy lệ, ở một góc không ai để ý lại âm thầm nhếch cao khóe miệng lên ba phần, quầng ửng hồng trên má từ từ lan dần tới mang tai, chậm rãi bán đứng chủ nhân của chính mình.
Không bao lâu sau, chiếc xe đã dừng lại ở tòa cao ốc Châu thị. Anh Vương xuống xe trước mở cửa cho cậu, Trương Gia Nguyên chỉ đành ngại ngùng nói lời cảm ơn với anh. Anh chỉ xua xua tay ra vẻ đây là nhiệm vụ của tôi, chúc cậu và Châu tổng có một đêm bên nhau tình nồng ý đậm.
BẠN ĐANG ĐỌC
yzl | Giả giả thành thật (化假成真)
Hài hước🎸tác giả: Nim (LittlecutieYZL) 🎸văn án: "Thiếu gia bắt buộc phải kết hôn trước sanh thần tuổi hai mươi mốt, nếu không nhất định sẽ gánh phải họa sát thân". 🎸nhân vật: tổng tài Châu tâm cơ thích khịa người Kha Vũ x thực tập sinh Trương thiếu niên...