CHƯƠNG 8: AN ỦI

2.8K 200 16
                                    

Hôm nay là cuối tuần và thường thì Dunk sẽ về nhà ba mẹ. Từ lúc lên đại học và ở riêng đến giờ cậu đã hạn chế không còn về nhà nữa vì cậu cảm thấy nơi này thật cô đơn, không còn cảm giác là nơi ta muốn về.

Khi cậu còn bé gia đình cậu cũng là một gia đình bình thường, tui lúc ấy không giàu có nhưng Dunk lúc nào cũng vui vẻ và hạnh phúc. Cậu luôn tự hào về ba về mẹ về gia đình của mình.
Nhưng đến năm cậu lớp 4 thì ba cậu gặp được may mắn công ty gia đình vì thế phất lên như diều gặp gió, ba mẹ cậu bận hơn trước thường xuyên bỏ cậu ở nhà một mình. Từ đó cậu luôn có cảm giác lạc lõng. Rồi đến năm Dunk 17 tuổi, cảm xúc của cậu thay đổi, cậu trở nên nổi loạn cứng đầu hơn nhưng vẫn không nhận được sự quan tâm của ba mẹ. Lúc ấy cậu chỉ có một người bạn bên cạnh luôn lắng nghe tuy là người đó luôn kiếm cớ gây sự với cậu nhưng khi tâm sự với người ấy cậu cảm thấy nhẹ nhõm. Và rồi người đó cũng bỏ rơi cậu mà đi du học không nói một lời, cứ thế mà đi ra khỏi cuộc sống của cậu.
Dù là Dunk có một nhóm bạn rất thân và luôn quan tâm cậu nhưng Dunk vẫn luôn thấy trống trải.

----------------------

Bước về đến nhà, Dunk không còn cảm giác gì cả nơi đây lạnh lẽo chẳng có một hơi ấm gia đình nào.

Dunk
Mẹ con về rồi.

Mẹ Dunk
Đợi mẹ một lát mẹ đang tìm tài liệu cho ba.

Dunk
Sao lúc nào hai người cũng bận hết vậy?
Giành thời gian quan tâm con một chút cũng không được sao?

Ba Dunk
Mày nói tao không quan tâm mày hả?
Không quan tâm mày mà tao với mẹ mày làm việc đầu tắt mặt tối lo cho mày đến từng này hả?

Dunk
Ba à kiểu mà ba nói không phải là quan tâm mà giống như trách nhiệm hơn.
Con đâu cần ba mẹ phải giàu có, gia đình mình như lúc trước chẳng phải tốt hơn sao?

Ba Dunk
Tốt chỗ nào hả? Ngày đó gia đình mình có khi còn không đủ ăn thì lấy đâu ra tiền mà nuôi mày ăn học?

Dunk
Tiền tiền tiền. Suốt ngày ba chỉ có tiền thôi. Thứ con cần là sự quan tâm, thứ con cần là một bữa cơm có đủ ba mẹ như trước.
Bây giờ con đã có thể tự kiếm ra tiền không cần tiền của ba mẹ.

Ba Dunk
Ờ giờ thì mày lớn rồi đủ lông đủ cánh rồi chứ gì?

Mẹ Dunk
Hai cha con có thôi đi không.
Thằng bé vừa về đến sao hai người lại cãi nhau rồi hả?
Mẹ nấu cơm xong xuôi hết rồi giờ gia đình mình vào ăn đi.

Vừa nói mẹ vừa dẫn Dunk ngồi vào bàn

Mẹ Dunk
Anh cũng ngồi vào đi.
Hôm nay mẹ nấu toàn mấy món con thích thôi nè. Có cả canh xương đậu phộng nữa.

Dunk
Mẹ con bị dị ứng đậu phộng
Dunk nhỏ giọng mệt mỏi nói

Mẹ Dunk
Ơ vậy hả mẹ sơ ý quá.
À con đợi mẹ một lát.

Tiếng chuông điện thoại cất lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người

Mẹ Dunk
Xin lỗi con trai nhiều nha. Bây giờ ba mẹ phải đi lên công ty giải quyết một vài vấn đề.
Hôm khác con đến nhà mẹ sẽ nấu mấy món con thích cho con ăn.

[Textfic JoongDunk] Oan gia ngõ hẹpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ