Dunk's pov
Chưa bao giờ tôi thích một người nhiều đến như vậy
Cũng chưa có người nào đem lại cho tôi cảm xúc tuyệt vời đến như thếTừ khi bắt đầu tôi đã phải nghe những lời miệt thị về ngoại hình của tôi. Lúc đó chỉ có Pond bên cạnh bảo vệ và an ủi tôi
Những lời nói " đồ con heo " " đồ béo " " thứ như mày mỡ có đè chết người ta không nhỉ " hay những câu đại loại như vậy tôi đã quá quen rồi
Tôi đã phải tập làm quen và sống với nó từ khi bước chân vào trường cấp 1 cho tới lên cấp 3. Họ không những dùng lời nói để tổn thương tôi mà còn dùng hành động cô lập bắt nạt tôi để thỏa mãn
Khi có Pond thì nó sẽ bảo vệ tôi khỏi những người đó nhưng Pond không ở cạnh tôi 24/24 được có những lúc nó bận mà phải để tôi một mình. Chúng lại tìm đến tôi vừa miệt thị vừa đánh vào người tôi
Xung quanh không một ai có ý định sẽ đến giúp tôi cả họ chỉ đứng đó nhìn tôi, có người cười, có người thì bàn tán về ngoại hình của tôi. Lòng người lạnh thật nhỉ? Mà tôi cũng không thể trách họ được không ai muốn rước rắc rối vào mình hết
Tôi cứ nghĩ học thật giỏi rồi mọi người sẽ không nói về ngoại hình của tôi nữa nhưng không tôi đã sai, họ thêm một vế đằng trước những câu miệt thị đó " học giỏi mà béo ghê " " học giỏi mà sao ăn như heo để như này vậy nhỉ vậy thôi chắc khỏi học giỏi "
Từ những thứ đó làm tôi sợ hãi đến trường, tôi sợ lắm nhưng lại không dám nói cho ba mẹ chỉ có Pond biết tôi phải chịu đựng những gì nhưng nó không thể làm gì ngoài an ủi tôi cả
Tôi stress, mất ngủ, lo âu, tôi không còn hứng thú với các sở thích trước đây nữa, không muốn ăn bất cứ thứ gì nhìn thấy thức ăn tôi chỉ muốn nôn ra khi mà những lời nói kia luôn văng vẳng bên tai tôi. Thật may mắn là ba mẹ thường xuyên bận rộn nên không thể biết tôi có ăn hay là không
Tôi không muốn nói Pond nghe vì tôi không muốn những cảm xúc tiêu cực của mình ảnh hưởng đến nó vì hầu như mỗi giây, mỗi phút tôi đều nghĩ về những lời nói đó nghĩ về bản thân tôi xấu xí mập mạp như nào, nghĩ tại sao Pond lại chơi với tôi rồi bảo vệ tôi rồi bị ảnh hưởng
Vì lúc nào cũng lơ đảng hay quên, không thể tập trung vào bất cứ thứ gì khiến cho thành tích học tập của tôi thụt lùi. Bọn chúng lại có cái cớ để bắt nạn và tra tấn tâm lý tôi tiếp
Và tôi bắt đầu tự làm đau mình để quên đi những thứ đó
Tôi phải dùng nó để quên đi những cảm giác đau khổ kia. Tôi luôn mang theo dao rọc giấy bên mình để lúc đi học nếu không thể tập trung tôi sẽ rạch vào tay để bản thân tỉnh táo hơn vì cào cấu không còn tác dụng và ở trên lớp không thể đập đầu vào bất cứ thứ gì
Vào ban đêm không thể ngủ và luôn cảm giác đau khổ tôi lại rạch vào tay hay đập đầu xuống sàn, những hành động đó giảm cảm giác tuyệt vọng và đau khổ trong tôi và cơn đau để tôi cảm giác như được sống.
Ban đầu chỉ là những vết rạch nho nhỏ ngay cổ tay hay bàn tay nhưng về sau lại nghiêm trọng hơn khi máu tuôn ra rất nhiều khiến tôi phải băng bó và mặc áo dài tay để không bị phát hiện và tôi đã rạch ở chỗ khác kín đáo hơn để không bị phát hiện. Thông minh nhỉ? Còn dấu vết đập đầu xuống sàn thì tôi có tóc mái mà haha
BẠN ĐANG ĐỌC
[ F6 ] Ánh trăng sáng
Fanfictionpairing: pondphuwin, joongdunk,geminifourth thể loại: textfic, văn xuôi, lowercase. ----- người nhẹ nhàng rời đi bỏ mặc ta tan nát nơi này