Chương 35

886 24 0
                                    

CẦU CON 35

Không đến hai ngày sau, Thi Duệ đã mang người nhà chuyển nhà tới.

Hạ Vân Sơn và Thi Duệ ở trong thư phòng bàn bạc về điều khoản cuối cùng trong thỏa thuận đình chiến, 216 và 136 ngồi trong phòng khách chơi đùa cùng bọn nhỏ.

Thi Mẫn rất thích 216, ngồi trong lồng ngực em suốt không chịu đi, cứ mềm nhũn gọi anh xinh đẹp. 136 sờ lên mái tóc như tơ của bé: "Phải gọi là dì."

Thi Mẫn lại ngoan ngoãn gọi dì, sau đó vẽ hình một con bướm lớn thật sặc sỡ đưa cho 216, "Buổi tối em bướm sẽ đi vào giấc mơ của dì đó!"

216 ghé sát vào người 136, ngửi thấy trên người anh một mùi hương rất đặc biệt, như là mùi bạc hà ướp lá kim ngân, hai mùi vị mát lạnh hợp lại với nhau, tươi mới thấm vào ruột gan, lại có thêm chút ngọt nữa.

"Anh trai thơm quá." 216 chun mũi.

136 sờ sờ chân em bé, ngượng ngùng nói: "Thi Duệ đánh dấu anh rồi."

216 mở to mắt: "Woa! Dấu hiệu đó!"

136 nhỏ giọng nói: "Anh ấy đánh dấu anh, nhưng không báo cáo với bên trên. Bây giờ chế độ của viện giáo dưỡng đã bị đà đảo nặng nề, nhưng quyền tự do ký hiệu vẫn chưa được xác nhận, vậy nên bọn anh chưa định công khai."

216 ôm lấy cánh tay 136: "Anh, ký hiệu có cảm giác thế nào ạ?"

136 đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy 216: "Chờ khi nào Hạ tiên sinh ký hiệu em, chẳng phải em sẽ biết hay sao?"

216 cắn môi một cái, không lên tiếng.

Sau khi ăn xong bữa tối, Hạ Vân Sơn và 216 tản bộ trên con đường mòn trong vườn hoa, 216 chẳng nói câu nào, thậm chí còn đi chậm hơn bình thường, bị rớt lại phía sau. Hạ Vân Sơn đi được hai bước thì phát hiện ra, dừng bước chờ em theo kịp.

216 cúi đầu, rầu rĩ không vui kéo tay Hạ Vân Sơn. Em nắm rất nhẹ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể buông ra. Hạ Vân Sơn rất không quen em như thế này, tự mình bọc ấy ngón tay trắng nhỏ của 216 trong lòng bàn tay mình, lúc này mới chịu đi tiếp.

Cuối cùng 216 cũng chịu nở nụ cười.

Buổi tối lúc 10 giờ, 216 từ phòng tắm đi ra, Hạ Vân Sơn đang ngồi trên giường đọc sách. Em khẽ cắn răng, tiến vào trong chăn.

"A..." Lông mày Hạ Vân Sơn hơi nhíu lại.

Người trong chăn vừa duỗi đầu lưỡi mềm như bông của em ra, cách quần lót liếm lên dương v*t đang ngủ đông của hắn.

Hạ Vân Sơn không lên tiếng, ung dung thong thả mà lật một trang sách. (đoạn "một trang sách" này rất cảm ơn bạn iris_night đã nhắc mình, mong bạn đọc được dòng này của mình hiuhiu)

Vải vóc bị thấm ướt từng chút một, dương v*t cũng dần dần cương lên. Quần lót bị kéo xuống, trong bóng tối, côn th*t được ngậm vào, chậm rãi đi vào trong khoang miệng ấm áp.

Cổ họng Hạ Vân Sơn phát ra tiếng thở dốc nhè nhẹ, trên tay lại không chút để tâm mà lật thêm một trang sách.

Kỹ thuật của thỏ con rất nhuần nhuyễn, chỉ là nếu vào sâu trong cổ họng thì vẫn còn hơi khó. Nhưng lần này lại vào sâu tận trong cuống họng nhiều lần, đưa dương v*t vào một chiều sâu đáng sợ.

Cầu Con Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ