Phiên ngoại 4: Ước Hẹn

110 10 0
                                        

Santa thật ra là con của Diêm Vương, người cai quản địa ngục, nơi giam giữ những ma quỷ phạm tội hoặc những linh hồn chưa được siêu thoát không còn nơi để về đang đợi được đầu thai. Em và Kin là bạn thân, nói đúng hơn là chỉ có Kin coi đó là tình bạn, với em thì đó là mối tình đơn phương không bao giờ được đáp lại, nhưng chỉ cần nhìn người ấy hạnh phúc là em đã mãn nguyện rồi. Nhưng em nợ người ấy một ân huệ, đến khi người ấy đi rồi em cũng chưa thể trả được...

Santa quyết định giả làm một học sinh cao trung bình thường, tiếp cận Boun, đứa trẻ năm ấy vô tình bị cuốn vào trận chiến của Louis và Kin, em cũng có lỗi với Boun nhiều lắm. Nếu lần ấy Santa ngoan ngoãn chịu phạt, ở dưới âm phủ cẩn thận trông coi thì làm sao có chuyện tên Louis đó mở được cánh cổng kết nối với địa ngục được chứ? Là em hại cả gia đình Boun, chính vì vậy mà em muốn bù đắp cho đứa bé tội nghiệp này, bảo vệ nó lớn lên. Cũng thật tình cờ làm sao, em gặp lại đứa con năm xưa của Kin, nhìn hai đứa trẻ năm nào đã trưởng thành rồi, em càng thấy đau xót hơn. Nhưng chỉ có thể âm thầm bảo vệ bọn họ, em sợ nếu biết được tất cả mọi chuyện, chúng sẽ hận em, không để em bù đắp cho chúng nữa nên Santa đã giấu bí mật về thân phận của mình.

Giờ phút này, em biết chỉ có mình mới giúp được hai đứa bé này thôi, em quyết định chịu hình phạt cả đời dưới địa ngục đổi lại một lần cho Boun được gặp lại Prem.

Boun nhìn khung cảnh nơi địa ngục mà ngạc nhiên vô cùng, cứ ngỡ không khí phải tràn Quỷ khí, tiếng ma quỷ gào khóc kêu oan, những linh hồn với hình dạng quỷ dị đáng sợ, không ngờ nơi này lại đẹp đến vậy. Dưới này như có cả một thế giới riêng, một bầu trời quang đãng với những đám mây trôi lơ lửng, cây cối thậm chí còn phát triển rất tươi tốt, chỉ khác là ở đây không có nhà ở, không có xe cộ, càng không có bóng dáng con người.

Santa mỉm cười giải thích: "Đây là mặt bên trên thôi, lũ ma quỷ phạm tội sẽ bị đày xuống các tầng phía dưới, tội càng nặng, càng ở tầng thấp hơn, cuối cùng là hồn phi phách tán"

Boun không biết nên xưng hô như nào nữa, bỗng một ngày phát hiện bạn thân lại hơn mình mấy trăm tuổi, vẫn cậu cậu tớ tớ thì đúng là không biết xấu hổ. Nhìn ra được sự khó xử của Boun, Santa dịu dàng nói: "Tùy anh, xưng hô như nào cũng được, tôi không để ý đâu"

Boun chỉ gật gật đầu xong không nói gì nữa, cả hai lại chìm vào im lặng. Santa dẫn anh đến một khu đất rộng, phóng tầm mắt ra xa có thể thấy được một mảnh vườn hoa hồng tím ngát, sắc tím dưới ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ như pha lê. Giữa vườn hoa có một mái đầu đen thật quen thuộc, Boun nhìn đến thất thần, muốn chạy đến ôm cậu vào lòng, muốn gọi tên cậu thật to nhưng chân như bị chôn dưới đất, cổ họng cũng nghẹn ứ không nên lời.

Một tuần qua Prem không ngừng trồng trọt hoa hồng tím, một phần vì đó là loài hoa yêu thích của cậu, một phần vì nhìn nó làm cậu bớt nỗi nhớ đến Boun. Đã hơn một tuần rồi, cậu luôn tự hỏi, bây giờ Boun đang làm gì nhỉ? Anh ấy có ăn uống đầy đủ không? Anh ấy vẫn sống tốt chứ? Rất nhiều câu hỏi trong lòng, Prem chỉ có thể ngồi tâm sự với đống hoa hồng tím này, thật may vì đất đai và không khí ở đây quả thực rất tốt, chỉ mới mấy ngày mà hoa đã trưởng thành, cao đến đầu gối cậu luôn rồi.

(Bounprem Ver) Hoa Của QuỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ