Chương 8

2.3K 187 49
                                    

Ánh nắng chiều tà rọi xuống mặt hồ. Những đoá sen hồng vươn lên khỏi bùn đất, tự do khoe sắc hương thơm. Fourth chạy sang chỗ ấy, vô tình thấy được cảnh đẹp ấy liền dừng bước chân của mình lại, đứng ngắm nghía một lúc lâu vì định sẽ làm điều gì đấy.

Cậu liếc ngang liếc dọc, cuối cùng lẳng lặng lội xuống để lén ngắt một bông sen. Nhất định là đem đi tặng Gemini đây này, ai đời đâu mà hái bông sen tặng người mình thích.

Fourth lội lại lên bờ, phủi phủi đại lớp bùn bám đầy trên chân mình rồi rời đi. Chân cậu còn chẳng đi nổi một đôi dép, có lẽ quen cái tính này từ những người miền quê rồi. Đôi mắt hớn hở của cậu nhìn về phía ánh sáng xa xăm, nơi mặt trời đang lặn xuống làm mắt cậu hơi chói.

Fourth chạy ra bãi cỏ xanh mướt, ngồi xuống rồi đợi người ta đến. Cậu hôm nay đến sớm hơn mọi khi, cậu muốn được đợi tên nhóc đó, cậu muốn tên khờ đó vừa đến đây đã có thể gặp được cậu.

Chiếc huy chương vàng vẫn đeo trên cổ, đôi khi còn đung đưa qua lại vì gió. Fourth nắm chặt cây hoa sen mà cậu vừa hái, cậu cho rằng cây hoa này là đẹp nhất trong mắt cậu.

Nhưng mà thời gian ngồi đợi như vậy Fourth đã bắt đầu thấy hơi lâu rồi đấy. Liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, cậu phát hiện Gemini đã trễ ba mươi rồi. Thằng này đã bao giờ chạy ra đây trễ đến vậy đâu, hay là vì nó nghĩ cậu chưa về nên không tới nữa nhỉ.

Vài bác nông dân đi ngang qua đấy, trông họ có vẻ vừa đi gặt lúa về. Trên tay ai nấy cũng xách hai ba bó lúa lớn, chẳng biết sao có đủ sức để xách nổi nữa. Họ đang rôm rả nói về vấn đề gì đó, trông có vẻ thú vị.

"Tôi nghe bảo lúc đó ghê lắm. Nhà bên trong toàn mảnh vỡ thủy tinh."

"Thằng nhỏ thì thấy nó khóc lóc quá trời. Thằng lớn hình như nhập viện rồi."

"Tội thật nhỉ, nếu chồng của chúng ta giống như thế chắc khổ suốt đời."

Vài câu nói nho nhỏ văng vẳng xuống chỗ ngồi của Fourth, đủ để khiến cậu nghe thấy hết. Fourth vô tình nhíu mày lại, ánh mắt quay ra sau nhìn bọn họ. Chẳng biết sao cậu cứ thấy trong lòng lo lắng, đôi mắt gần như thể hiện rõ rệt nỗi sợ hãi đang dần dáy lên trong lòng cậu.

Fourth quyết định đứng dậy, chạy thật nhanh đến nhà của Gemini tìm tên nhóc đó. Cậu vẫn còn nhớ lần trước Gemini đưa cậu đến trước nhà nó, nhưng mà năn nỉ mãi nó cũng chẳng cho vào. Với cái kí ức đó càng khiến lòng Fourth nặng nề hơn nữa.

Fourth đứng lại nhìn căn nhà một lúc lâu, cánh cửa mở toang ra, bên trong lại tối thui như không có ai ở. Tay chân Fourth cứ bủn rủn muốn nhũn hết xả ra. Cậu ta đứng sững cả người, nước mắt khi đó nhanh chóng lã chã rơi xuống.

"Đã bảo là đợi tao một tuần mà..." Giọng nói cậu nghẹn ngào trách móc người ấy. Fourth vò nát bông sen còn nắm chặt trong lòng bàn tay, hình hài của bông hoa ấy chẳng còn nguyên vẹn.

"Mẹ nó...." Fourth vứt bông hoa thẳng thừng xuống đất, cậu mang sự tức giận lẫn nỗi đau rời đi. Fourth cảm thấy sợ hãi căn nhà đó, cậu ta sợ rằng nếu bước vào, những gì bản thân thấy trong đó sẽ ám ảnh chết cậu mất.
____________________

[FourthGemini] Thằng KhờNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ