"Vì vậy sau tất cả, chúng ta giống nhau nhỉ"
Seong Yohan đã tới gần Daniel hơn bao giờ hết, đôi tay dính đầy máu kèm theo đó là những vết xước chai sạn chạm khẽ vào khuôn mặt của Daniel, anh ta đã cười, một nụ cười thương xót, không chỉ cho Daniel, mà còn cho chính bản thân của Yohan.
Tuy vậy Daniel vẫn hiểu, anh ta đang khing thường cậu.
"Không, chúng ta không giống nhau, tôi có thể đối mặt với cậu ấy còn cậu thì không"
Daniel gạt tay hắn ra, trên khuôn mặt không một chút cảm xúc ấy hiện rõ sự đề phòng đối với người nọ. Hắn ta bị gạt tay ra, suy nghĩ một lúc rồi lại lần nữa áp bàn tay bẩn thỉu ấy lên má của cậu. Cậu đã nghĩ hắn không dám gặp Zack? Ngây thơ thế?
"Thoải mái đi, tôi đang an ủi cậu mà"
"...Tôi không cần một kẻ đáng thương an ủi mình đâu"
Daniel thầm suy nghĩ, trời cũng đã bắt đầu rạng sáng, hiện giờ khung cảnh xung quanh vô cùng hỗn loạn, cơ thể người máu me be bét sếp trồng lên nhau, máu vương vãi khắp nơi phảng phất trong không khí tanh tưởi đến kinh tởm. Gậy gỗ, dao găm như trở thành những món đồ quen thuộc trong mắt Daniel mỗi khi cậu ra đường vào một thời điểm quá muộn và nguy hiểm.
Nhưng lần này lại khác, Zack Lee, người bạn thân của cậu dường như đã gây hấn với một băng đảng xã hội đen, và với cương vị là một người bạn tốt, và là người đã đơn phương hai năm, cậu hoàn toàn phải có trách nhiệm về việc này.
Daniel đã mong Zack có thể yên tâm khi biết rằng anh đã ổn, nhưng trước khi cậu làm việc đó đã có người nhanh hơn cậu một bước, đó là Seong Yohan, No.1 của God Dog, hắn ta mạnh kinh khủng và một vấn đề nữa là hắn ta đã tự nhận rằng hắn thân với Zack Lee hơn cậu gấp nghìn lần.
"Ồ, điều gì khiến cậu nghĩ tôi là người đáng thương"
Yohan nghĩ chẳng lẽ chỉ có hắn mới là người đáng thương chắc, cậu cũng vậy, một người như một cái bóng luôn bám theo Zack, một người luôn được biết với cái danh là bạn của nhà vô địch. Do vậy...cậu ta cũng thật đáng thương.
"Hửm? Cậu luôn đi theo cậu ấy còn gì"
Hắn ghét cái cách nói ẩn ý này, cậu đang chẳng hiểu mình đang nói cái gì đâu, và điều này thực sự tức giận trong hắn đang sôi sùng sục lên đây.
"Hừ, đồ ranh ma"
"Đồ thua cuộc"
Daniel dường như đã ổn định cảm xúc hơn phần nào khi nói ra một phần nhỏ nhữnh điều cậu ấp ủ trong lòng mỗi khi nhìn thấy bản mặt của Yohan Seong.
"Chết đi lũ kh-"
Từ phía sau bóng dáng một người đàn ông lồm cồn đứng dậy, trên tay đã thủ sẵn cây dao phay lớn không biết lấy được từ đâu ra, nhân lúc Daniel không để ý, gã ta lao tới từ phía sau như một con thú đói khát, trong ánh mắt gã đã hằn lên tia máu hận thù, nước mắt như giàn giụa sau con mắt bị đấm đến bầm tím hết lên của gã.
Daniel vội xoay người lại, cậu thề rằng mình hoàn toàn có thể đỡ được cú đâm đó, nếu Seong Yohan không từ đâu đá văng gã ra xa vài mét khiến gã phọt cả máu trong miệng ra ngoài, trước khi nằm xuống gã ta đã như đợi chờ điều gì đó?
BẠN ĐANG ĐỌC
Daniel Park-Outside
Fanfiction[Oneshot] AllDaniel. Lưu Ý: Những mẫu truyện riêng biệt, không liên quan đến nhau. . . . Writer: MommyRoxana