21;

394 46 0
                                    

đứng đợi được mấy phút thì cái người kia cũng chịu xuống. jisung vội vội vàng vàng chỉnh trang lại tư thế, phủi phủi yên xe máy trông rất lúng túng. hyunjin khóa cổng lại cẩn thận xong cũng quay ra chỗ cậu bạn.

"bày đặt phủi chỗ nữa, làm như dính bụi mấy chục năm rồi ấy."

hyunjin cười mỉm, em lon ton chạy tới chỗ cậu rồi liếc mắt nhìn trông rất chi là đánh giá.

"nhanh chân lên, muộn bây giờ."

jisung ho khan, cậu ngồi lên xe rồi cài quai mũ ngay ngắn lại.

"ra đây." - jisung với tay.

"gì...?"

"vác cái đầu ra đây đội mũ cho."

hyunjin bỗng chớp mắt, từ khi nào mà jisung lại có những cử chỉ thân mật như vậy với em thế? chơi với nhau lâu năm cũng chưa chắc đã sẵn sàng gọi ra rồi tử tế đội mũ cho như vậy đâu!!

họ hwang và dù ngây ngốc ra như đứa trẻ nhưng vẫn ì ạch lại gần, ghé đầu ra cho họ han chụp cái mũ lên. cậu ta còn cẩn thận chỉnh lại cho vừa tóc của em không bị rối nữa kìa. (đừng có làm tim hyunjin đập thình thịch nữa han jisung!?)

"thôi được rồi được rồi!"

em ré lên một tiếng rồi lại đẩy đẩy tay jisung ra. cậu han thấy thế thì liền nhăn mặt, vẫn cứ ngoan cố bám lấy đầu em để vén bớt tóc mái sang một bên.

"để im! rối bây giờ!"

bốp.

tiếng vỗ vang lên thấu tận trời xanh khiến hyunjin phải ngỡ ngàng trợn mắt nhìn jisung. rồi mắc gì lại đi đánh đầu người ta nhỉ?

"lườm cái gì? móc mắt bây giờ... sắp xong rồi."

họ han gầm gừ nói lại khiến hyunjin câm nín luôn. ấy thế mà vẫn để im cho cậu vuốt vuốt lại tóc mai. làm gì có ai yêu thương kiểu cục súc như han jisung đâu nhỉ? em thầm nghĩ.

"lên xe."

jisung quay người, móc tay chỉ vào yên sau của mình. hyunjin chỉ gật gù, quả tóc mái mà em mất mấy chục phút ngồi uốn qua uốn lại giờ thì cũng bị cậu ta vuốt cho mất hết cả nếp luôn rồi. em leo lên xe ngồi, để chừa ra một khoảng trống nho nhỏ, cứ nghĩ rằng người kia sẽ không để ý đâu...

vậy mà,

"ngồi sát vào? tao phóng một phát mày ngửa ra đằng sau ngã lộn lên không ai đỡ cho đâu." - jisung gân cổ lên mắng hyunjin.

"ờ ờ! sao mày căng thế..." - em trề môi ra đáp rồi bấu lấy vạt áo cậu để ngồi dịch lên một chút.

xong xuôi chuyện chỗ ngồi thì cũng là vấn đề của nửa tiếng trước. bây giờ đây han jisung đang phóng xe máy vi vu trên con đường rộng lớn của thủ đô seoul trải dài. hyunjin ngồi sau xe phải kịch liệt bám lấy áo của ai kia để không bị gió trời tốc bay đi mất.

em không nghĩ rằng cậu ta có thế phóng xe với tốc độ thần sầu như vậy đâu! suốt chuyến đi cứ luôn mồm bảo em phải ôm chắc vào khiến họ hwang ái ngại vô cùng. quen nhau chưa được bấy nhiêu ngày mà đã thoải mái chở đi rồi cho ôm như thế. người ngại là hwang hyunjin nè!

textfic • hanhyun; lỗi nghịch lýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ