Buổi chiều, Đường Dương đi tới nhà Cảnh Tùng, Mộc Tịch thì lại ở nhà chăm sóc nhãi con. Tuy rằng hiện tại sói con ngoại trừ ăn chính là ngủ, căn bản không cần hắn nhọc lòng chút nào.
Dựa theo lời của Cầm, ấu tể mười ngày đầu vừa ra đời đều phải một tấc không rời mẫu phụ. Mộc Tịch có chút vui mừng vì đứa nhỏ nhà mình là tiểu thú nhân, nhỏ nhỏ lông xù xù, chỉ cần ôm ở trong lòng là được. Nghe nói nếu là tiểu giống cái liền khó chăm sóc hơn nhiều.
Mộc Tịch ôm sói con ở trong vườn phơi nắng một lúc, bao gồm cả bản thân mình đều được sưởi ấm đặc biệt thoải mái.
Quay đầu lại nhìn thấy trong sân đồ lặt vặt chất đống lộn xộn, Mộc Tịch nghĩ đến sân nhà sạch sẽ của trưởng thôn, đứng dậy ôm sói con trở về, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Dựa theo ký ức của nguyên thân, cùng với sự hiểu biết của bản thân, Mộc Tịch nhanh chóng chia thành hai phần hữu ích và vô dụng, chờ Đường Dương trở về liền để hắn ném những thứ đồ vô dụng kia đi.
Mộc Tịch thu dọn sân xong, vỗ ay nhìn thành quả của mình, trên mặt nở nụ cười thật tươi. Vừa ngẩng đầu đã thấy Cảnh Lâm ngẩn người đứng bên ngoài.
Mộc Tịch cười càng vui vẻ, vừa ra ngoài vừa nói: "Cảnh Lâm ca ca có phải đặc biệt đến tìm ta không?" Đường Dương vừa đi tới nhà hắn, hiện tại hắn lại chạy tới đây, rõ ràng là tới tìm mình.
Cảnh Lâm trừng mắt: "Ai tới tìm người? Ngươi đừng có đắc ý như vậy, cho rằng ta tới đây chơi với ngươi sao! Ta là tới giúp Đường Dương ca ca trông chừng ngươi, ai biết được ngươi có phải là thực lòng không, vạn nhất ngươi ở nhà một mình lại muốn bắt nạt ấu tể sao? Vì lẽ đó ta đến thay Đường Dương ca nhìn ngươi. Hừ!"
Mộc Tịch nhịn không cười ra tiếng, hắn sợ bản thân một khi bật cười, giống cái trước mắt này sẽ khẳng định thẹn quá thành giận, nhất định sẽ nghĩ mình cố ý phát rồ khi dễ hắn, như vậy con đường khôi phục hình tượng của ta lại càng thêm gian nan.
"Bên ngoài nóng như vậy, ta nghĩ trở về nhà vẫn mát hơn." Mộc Tịch đặt tay lên trán, làm bộ cảm thấy không thoải mái lắm, khi cậu xoay người đi được nửa đường, giống như đột nhiên nhớ ra gì đó, dừng bước quay đầu lại nhìn Cảnh Lâm ngoài cửa một cái, hỏi: "Cảnh Lâm đệ đệ có muốn vào không? Sau khi ta vào nhà, ngươi ở bên ngoài sẽ không nhìn thấy ta đang làm gì đâu."
Cảnh Lâm:...
Cảnh Lâm có bóng ma tâm lý với Mộc Tịch, rất không muốn ở một mình với Mộc Tịch chứ đừng nói là ở cùng một phòng! Nhưng Mộc Tịch nói không sai, trốn trong nhà làm chuyện xấu gì, hắn ngoài cửa căn bản là nhìn không thấy! Nếu như hắn ngược đãi ấu tể, bản thân mình không thể ngăn cản kịp thời nếu không ở bên cạnh.
'Cho nên , không phải vì Mộc Tịch mà ta ở chung một mình với hắn, ta là vì bảo vệ tiểu thú nhân của Đường Dương ca ca! Ân, chính là như vậy'
Cảnh Lâm hoàn toàn thuyết phục bản thân với đầy đủ lý do trong lòng, sau đó đi ngang qua Mộc Tịch và bước vào nhà với vẻ kiêu ngạo.
Trong nhà chủ yếu làm bằng gỗ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Cảnh Lâm dù có hận Mộc Tịch tới đâu, trong lòng cũng phải thừa nhận, Mộc Tịch lúc bình thường, đứng trong sân lặng lẽ mỉm cười, hắn liền ngẩn ra. Cho nên còn chưa kịp phản ứng, Mộc Tịch bị ghét bỏ đã nhìn thấy hắn ngẩn người đứng ở cửa. Lắc đầu đem hình ảnh trước đó ném đi, Cảnh Lâm hắn không ngốc, là Mộc Tịch ngu ngốc. Đường Dương ca một người tốt như vậy, vậy mà Mộc Tịch không biết trân trọng, và đã xúc phạm một nửa số người trong thôn, khiến Đường Dương ca mất mặt.
Mộc Tịch lựa hai quả nhìn hình dạng có vẻ khá chút trong đống trái cây mình kiếm được, rửa sạch liền để trước mặt Cảnh Lâm, cũng không trực tiếp kêu hắn ăn, bởi vì nhất định sẽ bị hắn một tiếng phản bác lại.
Liền cứ từ từ như vậy đi, Cảnh Lâm có thể một mình bước vào đây đã tiến bộ không ít.
"Muốn nhìn con non của ta một chút không? Cũng là tiểu bạch lang đáng yêu như Đường Dương lúc nhỏ vậy."
Cảnh Lâm nhịn rồi nhịn, cuối cùng cũng không kìm được nữa, ánh mắt không ngừng đảo qua ngực Mộc Tịch, đã nhìn thấy một bên tai trắng nõn của tiểu thú nhân động đậy. Đường Dương là người duy nhất trong làng có hình thú là một bạch lang, trông rất oai vệ. Không giống hình thú của ca ca hắn, lông mọc vừa dài vừa cứng, màu sắc còn rất đất.
Cảnh Tùng: Hình thú của ca là hoàng sư, đất chỗ nào? Rõ ràng rất đẹp trai và dễ nhìn.
Mộc Tịch cố nhịn cười, bắt đầu theo chủ đề này khơi dậy hứng thú của Cảnh Lâm, "Đây là lời cha ta nói với ta, mỗ thúc có nói qua dáng vẻ lúc bé của Cảnh Tùng ca? Có phải cũng đặc biệt đáng yêu? Có điều Cảnh Tùng ca nhất định sẽ nói bản thân rất soái."
Cảnh Lâm tiếp tục nhìn chằm chằm vạt áo trước ngực Mộc Tịch, bị hai móng vuốt nhỏ lay mở, nghe được Mộc Tịch nhắc đến ca ca của mình, lúc này mới tập trung hàm hồ đáp lại vài câu.
"Mỗ phụ của ta nói ca ca còn bé đặc biệt bướng bỉnh, không đáng yêu chút nào."
Mộc Tịch nhìn chằm chằm Cảnh Lâm không chớp mắt, đưa sói con qua: "Dù sao nó cũng tỉnh rồi, cho ngươi nhìn kỹ chút này."
Cảnh Lâm bị quả bóng lông màu trắng gần như vậy làm cho sửng sốt, đột ngột đứng dậy, lùi lại mấy bước, lại bắt đầu trừng mắt Mộc Tịch.
"Ngươi có phải bị ngốc không? Ấu tể chưa đầy mười ngày tuổi làm sao có thể để người khác ôm! Vạn nhất xảy ra vấn đề thì sao! Cầm mỗ thúc không nói với ngươi sao? Mỗ thúc khẳng định nói rồi, hắn là người tỉ mỏi như vậy sao có thể không nhắc đến được. Nhớ kỹ, ngươi không thể đem ấu tể đưa cho người khác!"
Mộc Tịch không nghĩ Cảnh Lâm phản ứng lớn như vậy, nếu không phải sợ doạ đến ấu tể, Cảnh Lâm đã sớm mắng Mộc Tịch một trận. Mặc dù vậy, Mộc Tịch cũng phát hiện sói con trong tay run lên.
Mộc Tịch vội vàng rút tay về, vuốt ve an ủi sói con, đối với Cảnh Lâm tức giận nói: "Ta chỉ vừa mới đưa cho ngươi nhìn kỹ, không phải còn ở trên tay ta sao? Cầm mỗ thúc nói những điều cần chú ý, ta đều nhớ kỹ tuyệt đối không quên. Lại nói ta cũng tin tưởng ngươi khẳng định cũng biết những thường thức này, sẽ không ôm nó từ trên tay của ta. Nếu là người khác, ta mới không cho bọn họ nhìn."
Cảnh Lâm vẻ mặt nghiêm túc nhìn Mộc Tịch gằn từng chữ: "Cho dù là ta, Cũng! Không! Thể! Được!"
"Được, được, là lỗi của ta." Mộc Tịch xin lỗi: "Vậy sau mười ngày nữa ta lại để nó chơi với ngươi."
Cảnh Lâm phát ra giọng mũi nặng nề: "Hừ!"
Có lẽ Cảnh Lâm không nhận ra, ngăn cách của hắn đối với Mộc Tịch đã nới lỏng, tin tưởng rất nhanh sẽ trở thành bằng hữu một lần nữa.
Đường Dương cùng Cảnh Tùng, còn có một số thú nhân có mối quan hệ tốt khác hẹn nhau, gần đây họ đã lập một đội để đi sâu vào rừng núi để khám phá sâu hơn một chút, xem như đi thăm dò đường. Sau đó, thú nhân của một số làng lân cận cũng tổ đội để lên núi.
Đầu tiên là tìm thức ăn cho mùa đông. Thứ hai, khi mùa đông đến, những động vật ngủ đông đều ẩn đi, còn lại dã thú cỡ lớn khi không tìm được đồ ăn và cực kỳ đói thì chúng sẽ tấn công thôn xóm của các thú nhân. Cho nên thăm dò đường lúc này là trọng yếu, một khi phát hiện thêm nhiều dã thú sống thành đàn hơn trước, bộ lạc sẽ khởi động dự án khẩn cấp.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cuộc sống của cây tinh ở dị thế
General FictionTác giả: Thượng Quan Cửu Mi Văn án: Thụ yêu Mộc Tịch xuyên qua dị giới vào một giống cái mới sinh. Rốt cuộc thoát khỏi hoàn cảnh xi măng cốt thép, Mộc Tịch vui vẻ chạy về phía rừng rậm nguyên thủy. Cho tới khi một mớ hỗn lọan mà nguyên thân lưu lại...