Bách Bác tính toán thời gian, đi đi về về mấy chuyến nữa để mở cửa hàng trên thành phố.
Hắn thuê một cái nhà nhỏ cũ kỹ để làm vựa hải sản. Ban đầu hắn dự định để Kiến Thành ở đó, còn hắn đánh thuyền đi thua mua, cũng như mời gọi đối tác làm ăn.
Nhưng mà Thành đâu có chịu, mấy năm nay em đều đi theo người kia mà, giờ kêu em ở một mình, em chịu sao đặng.
Bách Bác nghe xong thì có chút mủi lòng, hắn đành bấm bụng mà mang em theo. Ban ngày Bách Bác ra ngoài kiếm mối làm ăn, em ở trên thuyền chuẩn bị cơm, rồi giúp hắn kiểm tra hàng hoá. Đi theo Bách Bác mấy năm nay, hắn đã sớm dạy cho em một số chữ cơ bản, đủ để Thành ghi được sổ sách.
Thấm thoát hai vợ chồng cũng mở được cơ sở kinh doanh trên Sài Thành. Bọn họ trở thành đầu nậu hải sản to nhất trong vùng. Bách Bác cũng không cần phải đi đi về về để vận chuyển hàng nữa. Hắn móc nối với người dân, để bọn họ chở hàng lên tận nơi bỏ mối cho mình.
Dân đi biển rành rẽ loại cá tôm, lại thật thà trung thực. Họ không giống con buôn, nói bao nhiêu thì sẽ giao đủ số lượng bấy nhiêu. Không ăn vơ vét một phần.
Ông chủ Bách không chèn ép bọn họ, hơn nữa mỗi chuyến hàng còn có tiền vận chuyển. Dân đánh cá, thử hỏi ai không muốn làm ăn với hắn.
Dạo gần đây Kiến Thành cảm thấy không khoẻ, em mỗi lần tiếp xúc gần với hải sản đều thấy không ổn lắm. Vừa khó chịu vừa cảm thấy buồn nôn.
Tuy hai người đã thuê được nhà trên mặt đất, nhưng bọn họ vẫn luôn sinh sống trên thuyền. Phần vì do đã quen, phần vì Bách Bác lo sợ cha mẹ hắn sẽ tìm thấy bọn họ.
Vừa dọn hàng xong là Bách Bác lật đật trở lên thuyền, con mèo nhỏ của hắn đang nằm chèo queo trên giường. Tay quơ quơ cây quạt gấp. Thời tiết Sài Gòn nóng quá, nóng hơn dưới quê của bọn họ nhiều.
"Cảm thấy sao rồi?"
Hắn leo hẳn lên giường, áp sát vào phía sau em thủ thỉ. Lúc nãy Kiến Thành tuy khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn thông báo cho hắn rồi mới về thuyền. Hắn nhìn em khó chịu mà thấy xót. Em của hắn bôn ba theo hắn nửa năm nay. Còn không than lấy một lời.
"Người mình tanh quá"
Kiến Thành chê bai đẩy người phía sau mình ra. Bách Bác bị vợ chê thì cũng cúi người xuống, ngửi ngửi.
"Dánh chê anh tanh hả, dám chê anh tanh nè"
Bách Bác thế nhưng không hề cảm thấy mặc cảm. Mấy tháng nay trên người hắn lúc nào chẳng vướng mùi tanh. Nhưng có lần nào Thành chê đâu, hôm nay còn bày đặt chọc ghẹo hắn.
Bách Bác đè con mèo nhỏ ngửa bụng ra mà không ngừng cù lét. Thành công làm cho người dưới thân cười đến quên trời quên đất. Bất chợt hắn cuối sát xuống, đặt lên môi eo một nụ hôn.
"Ưm"
Kiến Thành đẩy mạnh chồng ra, vội vã lao vào nhà vệ sinh nôn khan. Lúc nãy đã chê tanh rồi, vậy mà hắn vẫn cứ cố.
Sau một giây ngây người thương tiếc cho bản thân, Bách Bác lập tức lấy lại tinh thần, nhào vào vỗ lưng em.
Kiến Thành cứ khó chịu nhưng lại không nôn được gì. Em đưa tay vuốt ngực, cố trấn an cái bao tử đang có phần nhộn nhạo của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
BibleBuild | Tơ Hồng
FanficBách Bác x Kiến Thành Bối cảnh miền Tây Nam Bộ thời kỳ Pháp thuộc.