Chap 1

1.1K 67 5
                                    

Tra chìa khóa vào ổ, cánh cửa bật mở sau một cái vặn tay nhẹ nhàng, thế nhưng chỉ vừa đặt bước chân đầu tiên vào nhà, Chung Thần Lạc chợt chùn bước, cậu phát hiện dù cố gắng thế nào cậu cũng không thể tiến lên phía trước một bước, âm thanh bật thốt ra vì thỏa mãn kia như đang nói với cậu, hãy rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt.

Tuy Chung Thần Lạc không biết người vừa phát ra âm thanh đó là ai, nhưng cậu có thể chắc chắn Lý Nhiên đang ở bên trong, chỉ là hiện tại, người nằm dưới thân hắn không phải là cậu mà thôi, hai tay cậu bất giác run rẩy, Chung Thần Lạc hít thật sâu, nhưng rồi cậu phát hiện hơi thở bị nghẹn lại ở yết hầu, thì ra trong căn phòng này vẫn luôn tràn ngập thứ không khí đáng ghê tởm như vậy, Chung Thần Lạc đột nhiên cảm thấy nơi này thật bẩn, đến mức cậu không cách nào chịu đựng thêm một phút giây nào nữa, vì thế Chung Thần Lạc xoay người rời đi, cậu gỡ chìa khóa xuống đặt phía sau cánh cửa, rồi mới nhẹ nhàng đóng nó lại. Chung Thần Lạc nở nụ cười tự giễu, cứ xem như đó là việc cuối cùng cậu làm vì Lý Nhiên đi.

Đứng trước cửa nhà của Lý Đông Hách, Chung Thần Lạc đưa tay ấn chuông, sau đó nghe thấy bên trong vang lên thanh âm : "Đã trễ thế này, ai đến vậy?" Rồi khi Lý Đông Hách nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Chung Thần Lạc phía sau cánh cửa, không khỏi mở to mắt : "Tiểu Lạc, cậu mới bị cướp sao?"

Chung Thần Lạc lắc đầu : "Vị kia nhà cậu đâu?"

Lý Đông Hách ngẩn người một chốc, rồi mới nhanh chóng đáp : "A, anh ấy vừa về rồi, giờ có thể cho tớ biết bộ dạng này của cậu là sao không?"

Chung Thần Lạc nói : "Để tớ vào nhà trước đã."

Lý Đông Hách nhìn hành lý trong tay Chung Thần Lạc hỏi : "Đừng nói là sau khi đi công tác về cậu liền đến chỗ của tớ đó nha?"

Chung Thần Lạc buông hành lý ra rồi ngã phịch xuống ghế sa lon, Lý Đông Hách nhìn đôi mắt đã phiếm hồng của Chung Thần Lạc, nhưng cậu lại không nói lời nào, chỉ ngẩn người trừng trần nhà, đành thở dài hỏi : "Cậu ăn cơm chưa? Tớ đi nấu gì đó cho cậu nhé?"

"Không muốn ăn, cậu cứ làm chuyện của mình đi, tớ nằm một lát thì ổn rồi." Chung Thần Lạc nói xong lấy tay che kín đôi mắt.

Lý Đông Hách cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, vội bước qua gỡ tay của Chung Thần Lạc, liền nhìn thấy cậu đang không ngừng chảy nước mắt, nhưng không phát ra âm thanh, chỉ yên lặng rơi lệ, Lý Đông Hách cho dù là thằng ngốc cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, vì thế cau mày nói : "Cậu và Lý Nhiên chia tay?"

Chung Thần Lạc vẫn không nói lời nào, Lý Đông Hách tức giận đứng lên muốn đi ra ngoài, Chung Thần Lạc vội giữ chặt tay hắn : "Cậu tìm hắn làm gì?"

Lý Đông Hách nhìn về phía Chung Thần Lạc : "Còn có thể làm gì? Cho tên vương bát đản đó một trận! Lão tử thừa biết hắn không phải là hạng người tốt mà."

"Đừng đi." Chung Thần Lạc rũ mi mắt xuống nói : "Kỳ thật tớ sớm biết hắn bên ngoài có người khác, bởi vì hắn chưa bao giờ để chính mình chịu khổ, tớ đi công tác hơn nửa tháng, hắn tìm người cũng không có gì kỳ quái."

JICHEN; Có một tên mặt than khép kín yêu emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ