1

252 10 7
                                    

Linh hn ca tôi b ct đi, tháng năm ca tôi b ct đi

Năm tháng còn sót li ca tôi khiến tôi quên đi li khiến tôi khc ghi

Gió là s gi đưa tin

Tôi đem tình yêu giao cho triu tch.

01

Tôi thấy Vương thúc dẫn một người rất đẹp đến, tôi dám cược tôi ở Giới Đoạn sở nhiều năm như vậy, từ trước tới giờ chưa nhìn thấy người nào như vậy. Anh ấy có chút mảnh khảnh, nhìn khá ốm yếu, mặc áo màu xanh nhạt, giống như một cành liễu đung đưa rủ xuống. Nhưng từng bước đi của anh ấy rất ổn định, một chút cũng không giống những cái người sợ hãi rụt rè trước đây.

Bọn họ đứng trước mặt tôi, tôi mới nhìn rõ, người này bị còng tay khóa lại, Vương thúc nói: "Đưa cậu ta vào.". Tôi có chút không biết phải làm sao, kinh ngạc chỉ chỉ người đó, hỏi: "Anh ấy?" còn chưa đợi Vương thúc nói, người trước mặt tôi liền cười gật đầu. Anh ấy cười lên rất đẹp, đuôi mắt cong cong tựa như mặt trăng, vô cùng sạch sẽ.

Điều này khiến người ta khó mà tin được, người như vậy sẽ bị đưa vào Giới Đoạn Sở sao.

"Anh ấy có tội gì vậy?"

"Tội lưu mamh." Vương thúc nói như vậy.

Tôi đi ở phía trước, đạp lên những bông hoa hòe vừa rơi xuống, tôi nghe thấy anh ấy mở miệng là thanh âm nhẹ nhàng lanh lảnh: "Không nên đạp lên hoa đâu." Thanh âm không nặng không nhẹ, lại vừa vặn đánh vào trong lòng tôi, tôi dời chân đi, quay đầu nhìn anh ấy, anh ấy lộ ra một nụ cười xin lỗi với tôi, lại tiếp tục nói: "Hoa có sinh mệnh, cũng có tôn nghiêm. Vô luận là ở trên cây hay là ở trong bùn đất, chúng ta đều nên cảm tạ những sự vật đẹp đẽ như vậy đã tới. Em nhìn qua tuổi cũng không lớn."

Tôi cúi đầu nhìn hoa, hai chân cọ cọ đế giày dính bùn đất, hoa với bùn dính vào nhau, nhưng hoa vẫn là hoa.

"Em năm nay mười sáu, từ nhỏ lớn lên ở đây."

Anh ấy dường như suy tư gì đó, gật gật đầu, tôi ngẩng đầu, tỉ mỉ ngắn nhìn anh ấy, anh ấy có chút giống con gái, giữa hai mày lại giấu không được anh khí, đuôi mắt cong lên, có chút giống hồ ly. Tôi còn nhớ rõ bà nói người như vậy sẽ câu hồn, nhưng nhìn kỹ lại một chút lại có thể nhìn thấy một vòng vệt đỏ trong hốc mắt anh ấy, giống như đã khóc lớn một trận.

Ngươi phải tưởng tượng ra nước hồ thời điểm hoàng hôn buông xuống, từ bên kia hồ bị nhuộm thành đỏ sẫm, bên này vẫn còn như cũ trong xanh thấy tận đáy.

Anh ấy quá sạch sẽ, sạch sẽ đến kỳ quái. Tôi rất tò mò, lại tiếp tục hỏi anh ấy: "Anh tên là gì? Anh là giáo viên à? Anh sao lại đến nơi này? Anh không giống người sẽ phạm tội."

"Anh là giáo viên, anh không phạm tội." Anh ấy ngừng một chút, "Bọn họ nói anh phạm tội."

Tôi nhíu mày, không hiểu ý của anh ấy. Anh ấy lại lộ ra một nụ cười, thanh âm dịu dàng bị nghiền nát trong gió, truyền vào tai tôi: "Tình yêu không có tội. Yêu nhau không có tội."

Yêm CátNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ