Chương 6

100 18 3
                                    

Đong......Đong...... 

Tiếng chuông thánh vang vọng nơi thánh đường thiêng liêng.

Bao quanh bởi bốn bức tường trắng tinh, nơi này không hề có cửa sổ mà chỉ có duy nhất một cánh cửa, giống như giam giữ khiến người ta ngột ngạt đến khó thở.

Đầu của ta nhốn nháo liên tục, không ngừng bay ra những âm thanh kì lạ sau khi bọn người kia tiêm cái thuốc kia vào, vì tiếng chuông lại càng thêm nhứt nhói.

Tầm nhìn của ta gói gọn trong một bức tượng chúa Jeus ở giữa thánh đường.

Đè ép sự khó chịu. Ta chán ghét nhìn những người thành tâm cầu nguyện trước bức tượng ấy.

Bọn họ cúi đầu thật thấp, cúi đầu thật thấp, đập đầu mình xuống sàn và gần như vứt bỏ tất cả tôn nghiêm của bản thân mà cầu nguyện.

Giả dối.

Đúng là giả dối.

Đã biết là tín ngưỡng giả dối này chắc chắn sẽ sụp đổ, thần linh sẽ không bao giờ chú ý đến họ. Tại sao bọn họ lại cứ cố chấp như vậy a?

Nhưng một cỗ khi tức quen thuộc đi đến sau lưng ngắt quãng suy nghĩ của ta.

"Em đang cầu nguyện gì thế, bé con?"

"112-nii! Anh đến đây cầu nguyện à, không phải anh đang làm nhiệm vụ sao?"

Người ấy nhẹ nhàng xoa đầu ta rồi ngồi xuống bên cạnh, nói bằng giọng đùa cợt.

"Ta a, ta làm gì có tư cách mà cầu nguyện với thần linh đâu, em à."

"Dù sao thì, có là thần linh đi chăng nữa, cũng sẽ khó có thể tha thứ cho những tội lỗi mà ta đã phạm phải."

Nhưng đó đâu phải là ý muốn của ngươi, ngươi chính là bị ép buột, không phải ngươi sai mà là bọn họ sai. Tất cả những gì ngươi làm vậy là vì chúng ta mà.

Ta muốn hét lên như vậy, nhưng những từ ngữ như bị mắc kẹt trong cổ họng không thoát ra được. Ta chỉ có thể không tiếng động đưa mắt nhìn hắn.

Người ấy tựa như nghe được tiếng lòng của ta, dùng ánh mắt nhu hòa nhìn ta, nụ cười dịu dàng xen lẫn chút mỉa mai.

"Cho dù là vậy, thần cũng chẳng thể nào có thể làm ngơ biết bao nhiêu mạng người dưới đôi bàn tay của ta đúng không, em ơi."

Đưa tay nhẹ mân mê sợi tóc của ta, trong đôi mắt u ám ấy lộ ra khổ sở mê mang tột cùng.

"Ta đã giết rất nhiều người rồi, không còn cách nào vãn hồi nữa. Những cảm giác tội lỗi không ngừng cồn cào trong cổ họng ta, khiến dạ dày ta không ngừng quặn lại.

"Cảm giác đó chính là sự trừng phạt của thần linh dành cho ta, cho những tội lỗi mà ta phạm phải, nhưng cũng có nghĩa là........"

"Thần linh có lẽ cũng chưa có vứt bỏ chúng ta đâu, em à."

Những thanh âm của người ấy khiến cơn đau đầu đột nhiên tái phát, khiến đầu óc ta đình trệ. Hình ảnh trước mắt cứ mờ dần, đến khi bóng tối phủ đầy trước mắt ta

[Bungou Stray Dogs] ĐauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ