2.

300 33 5
                                    

Một năm sau...

Tại Bệnh viện Tâm Thần Thành Phố Hồ Chí Minh.

Phương Nhi đang ngồi dưới trời nắng cười khúc khích một mình làm cái gì đó.

"Để chị cứu mấy em nha"

Tay Phương Nhi lấy vợt, chắm chú vớt mấy con cá dưới hồ lên. Cô không hề để ý đến có người đang đi về phía mình vỗ vai.

"Hù! Phương Nhi đang làm gì vậy?"

"A, hết hồn... Phương Nhi không thích Mai Phương đùa vậy đâu"

"Mai Phương xin lỗi. Lần sau Mai Phương không đùa vậy nữa"

Mai Phương ngồi xuống cạnh cô. Chị đưa hai tay vắt chéo, véo tay mình cuối đầu hối lỗi.

"Mai Phương đừng buồn"

"Mai Phương không buồn đâu, mà Phương Nhi đang làm gì vậy?"

Chị khó hiểu khi thấy Phương Nhi đang hì hục vớt mấy con cá dưới hồ lên.

"Phương Nhi thấy mấy con cá dưới hồ đang cố ngoi lên để thở. Phương Nhi nghĩ nó sắp chết đuối nên mới ra tay vớt nó lên nè Mai Phương"

Phương Nhi mắt sắng rực khoe chuyện tốt mà cô đang làm.

"Trời ạ"

Mai Phương lắc đầu. Chị nhanh tay thả mấy con cá lại xuống hồ trước khi chúng chết.

"Sao vậy Mai Phương? Phương Nhi làm gì sai sao?"

Phương Nhi chỉ muốn làm chuyện tốt để được Mai Phương khen thôi.

"Phương Nhi nhớ lời Mai Phương nói này. Cá nó chỉ sống được dưới nước không sống được trên bờ. Hành động nó ngoi lên thở là để lấy oxi duy trì sự sống. Nếu Phương Nhi vớt chúng lên, chúng sẽ chết. Vậy Phương Nhi nghĩ xem làm việc cá chết là đúng hay sai?"

"Là sai. Phương Nhi xin lỗi"

Phương Nhi ngoan ngoãn khoanh tay.

"Không sao. Trời đang nắng, Phương Nhi vào nghỉ rồi ăn cơm nha. Đứng ngoài này ốm nữa, Mai Phương không thích Phương Nhi ốm đâu"

"Đi vào, đi vào... Phương Nhi không muốn làm Mai Phương buồn. Đi vào ăn cơm thôi"

"Ngoan lắm"

Mai Phương mỉm cười xoa đầu Phương Nhi. Chị đưa Phương Nhi vào phòng nghỉ rồi gọi y tá mang cơm lên cho cô.

Cứ như vậy hơn một năm nay từ khi tỉnh dậy sau cơn phẫu thuật, đầu óc Phương Nhi trở nên không được bình thường. Thỉnh thoảng lại có cơn đau đầu vô tình đến hành hạ cô. Những lúc như vậy luôn có Mai Phương bên cạnh chăm sóc Phương Nhi. Căn phòng đầy đủ tiện nghi này là nơi dưỡng bệnh của cô, cũng do Mai Phương đề nghị ba mình cũng là chủ tịch Bệnh viện xây danh riêng cho Phương Nhi.

Nhắc đến Mai Phương, có lẽ gặp được chị là vận may của cả cuộc đời cô. Mai Phương không những là vị bác sĩ tận tâm chữa bệnh giúp Phương Nhi phục hồi lại nhận thức, mà Mai Phương còn chính là cô gái năm đó đi lạc để rồi cứu sống Phương Nhi. Có thể nói đối với chúng ta, Mai Phương chính là ân nhân của Phương Nhi. Còn đối với Mai Phương nó lại khác. Tình cảm đó không phải xuất phát từ sự thương hại mà đó là loại tình cảm gì thì chỉ có mình nó hiểu.

người điên yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ