Chương 104

6.6K 434 72
                                    

Ngày thứ bảy, Kinh Châu hết gạo sạch đạn.

Vết thương trên người Triệu Bạch Ngư đã bị hoại tử, dù đã dùng dao nóng cắt đi sau đó lập tức bôi thuốc và băng bó lại nhưng vẫn không tránh nổi cơn sốt cao, y cũng không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ đành cầm theo đá cục để hạ nhiệt độ vật lí, gắng gượng chống đỡ để tiếp tục xử lý tình huống khó khăn đang ở trước mắt.

Hơn mười vị tướng lĩnh lớn nhỏ đều tập trung trong phòng, báo cáo vấn đề khó mà họ gặp phải.

"Giếng nước trong thành đã bắt đầu cạn dần, trong đó có hai cái đã bị gian tế đầu độc, tạm thời không thể uống nữa. Gian tế đã bị bắt lại, sau khi tra hỏi thì bắt thêm được những gian tế Đại Hạ khác đang ẩn núp trong thành, đã chém chết toàn bộ ngay tại chỗ. Cũng may năm ngoái nghe lời dặn của đại nhân dự trữ không ít băng, dùng nó làm nước uống có thể chống đỡ được tầm mười ngày nữa. Bốn kho lương trong thành cũng phát hiện có người phóng hỏa, tuy đã cứu kịp nhưng một kho vẫn đã bị thiêu hủy, tóm lại không duy trì được thêm bao lâu đâu."

Triệu Bạch Ngư: "Tháng hai tháng ba là thời điểm địch lương, có lẽ từ hai tháng trước đã có lương thương dự trữ lương thực rồi, đi gõ cửa nhà lương thương trưng dụng lương thực đi."

Tây Bắc là nơi thường xuyên thiếu lương thực là điều không sai, nhưng các lương thương rất ưa làm lũng đoạn, chắc chắn trong thương hội sẽ dự trữ rất nhiều lương thực.

"Trong thành hiện có ba trăm hỏa pháo, hai trăm đạn gây cháy, máy ném đá ta vốn có mười hai chiếc đã bị hủy chỉ còn lại năm chiếc, tên lửa đã dùng hết, trước đó chúng ta bị quân địch phát hiện sử dụng người rơm chắn tên, cho nên bọn chúng cũng đổi sang dùng tên lửa thiêu sạch cả rồi, cách này không thể dùng lại nữa, tên sắt cũng không còn thừa mấy, đều đang ngâm trong dịch độc chờ sử dụng. Mấy cửa địa đạo cũng đã bị địch tìm ra, quân địch định thừa cơ chui vào nhưng đều bị chúng ta nổ hủy kịp thời vùi chúng bên trong, vậy nên quân ta không còn biện pháp đánh lén nữa."

"Đêm xuống phái binh tập kích, dùng độc, tạo tình huống tấn công quấy nhiễu quân địch,... Có thể sử dụng kế gì thì cứ dùng hết, quân Hạ đề cao phòng bị, sẽ không bị lừa một cách dễ dàng đâu, binh của quân đã đã chết gần hai mươi ngàn, cũng không có viện quân, chỉ có thể trụ được tối đa bảy ngày!"

"Đại nhân! Đại Hạ quyết đánh hạ Kinh Châu không ai ngăn cản được, thôn xóm và các điểm đóng quân quanh Kinh Châu đã đã bị đánh chiếm chẳng còn người sống, chỉ e là dân chúng khó thoát khỏi cái chết."

Sắc mặt Triệu Bạch Ngư trầm như nước, binh mã chi viện đến giờ cũng chưa tới, tình hình tốt nhất đã tính sẵn vốn là viện binh sẽ đến trong vòng năm ngày, đáng tiếc hy vọng đã tan vỡ.

Nhất thời y cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.

Những kế có thể dùng bọn họ đều đã dùng mà dường như Đại Hạ không biết mệt mỏi, hai ngày đầu còn có khoảng thời gian gián đoạn ngừng chiến, đến ngày thứ ba bốn năm là bắn lửa đạn tấn công như phát rồ, hàng phòng ngự phá pháo như thừng bảo vệ rào mạnh mẽ cũng không chịu nổi hỏa pháo công kích không chút lưu tình.

[EDIT] Đếm ngược thời gian sống sótNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ