Chương 105

8K 418 119
                                    

"... Huynh thì biết cái gì? Ở Thiểm Tây này muốn ăn cá lóc khó lắm đấy! Cầm lấy, bảo phòng bếp giết rồi nấu nồi canh cá để cho Triệu đại nhân bồi bổ thân thể đi, hai mươi ngày không được nghỉ ngơi đàng hoàng thì đúng là đáng thương thật, đại phu nói miệng vết thương trên người ngài ấy còn chưa lành đã lại nhiễm trùng nữa rồi, cũng may tuổi còn trẻ."

"Đậu cô nương, Triệu đại nhân có cá lóc, còn ta không có à?"

Nghe giọng nói thôi cũng đã tưởng tượng ra được dáng vẻ cười cợt tí tởn của Thôi phó quan, không những trông chẳng ra cái gì mà còn rất thiếu đánh.

"Gọi ta là Đậu chỉ huy."

"Đậu chỉ huy đại nhân!"

"Cái rổ ở dưới có ba con cá lóc, dù sao cũng dư ra, huynh muốn thì lấy đi."

"Ba con?" Giọng nói của Thôi phó quan tràn ngập niềm vui sướng, "Hơn Triệu đại nhân hai con, Đậu cô nương, á, không phải, Đậu chỉ huy, cho ta hai con cá à, ngại quá... Chết rồi? Cô cho Triệu đại nhân ăn cá tươi, cho ta cá chết hả?"

"Không thì sao?"

Tiếp lời chính là tiếng quở mắng của đại phu bảo bọn họ nói chuyện nhỏ một chút, nếu thấy rảnh rỗi quá không có chuyện làm thì mau ra ngoài giúp sửa chữa tường thành đi. Có điều chỉ trong chốc lát không gian đã yên tĩnh trở lại, tiếng kêu của Hải Đông Thanh to rõ, vang từ tận trời cao xuống dưới khiến cho chim chóc xây tổ dưới mái hiên sợ hãi mà bay đi mất.

Tiếng gió rì rào, rừng lá lao xao, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua khe cửa sổ chiếu xuống mặt đất, bụi mịn tung bay giữa luồng sáng, một bóng dáng lướt qua bên cửa sổ từ bên ngoài bước vào trong phòng, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Bạch Ngư đang mở mắt nằm trên giường.

Hoắc Kinh Đường vội vàng cầm chén thuốc vụt tới bên cạnh đỡ Triệu Bạch Ngư dậy, vừa sờ trán y vừa hỏi: "Choáng đầu nên khó chịu sao? Miệng vết thương đau hay là ngứa?"

Triệu Bạch Ngư lắc đầu: "Ta ngủ bao lâu rồi?"

Hoắc Kinh Đường: "Hai ngày ba đêm, mệt nhọc quá độ, miệng vết thương bị nhiễm trùng, hoại tử dẫn đến phát sốt. Có điều tình huống tệ hơn ta cũng vượt qua được rồi, bây giờ cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, em xem em vẫn bị ta đánh thức đấy thôi."

Triệu Bạch Ngư siết chặt tay Hoắc Kinh Đường xem vết thương trên người hắn, "Chàng thì sao? Có nghỉ ngơi đàng hoàng không đó?"

Nhóm người về từ phủ Tây Lương gặp nguy hiểm, sau đó ngựa không ngừng vó mà chạy đi, vừa về đến đã lao vào thành Kinh Châu với nguy cơ bị phá nát, không chỉ phải chăm sóc y còn hôn mê mà còn phải giải quyết việc xây dựng lại phủ Kinh Châu, còn cả quân đội Đại Hạ phía Vị Châu nữa, không biết có chịu nghỉ ngơi hay không.

Hoắc Kinh Đường: "Không sao, Thôi Tông Chính bỏ mê hồn dược vào thuốc của ta, vậy nên ta cũng ngủ say một ngày một đêm, tinh thần thể lực đều khôi phục lại rồi, vết thương cũng đã đóng vảy, qua mười ngày nửa tháng nữa là ổn."

Triệu Bạch Ngư nhận lấy thuốc từ tay hắn uống một hơi hết sạch, sau đó nhanh tay bốc mứt quả ngậm vào miệng để xua tan vị đắng, cúi đầu nhìn băng vải trên người rồi nói: "Vết sẹo là vinh quang của đàn ông, sau này về kinh đô có vốn để khoe khoang với mấy ông lão cổ hủ và mấy tên lỗ mãng kia rồi."

[EDIT] Đếm ngược thời gian sống sótNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ