Buổi sáng, tại ngôi trường to lớn nào đó, tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi làm biết bao đứa học sinh mừng rơn.
Vương Dịch vươn vai, hai đứa đã ăn sáng trước giờ học rồi, nên bây giờ không cần xuống căntin. Cô loay hoay một hồi, lại lôi trong balo ra chai nước hoa quả, dạo này trời cũng nóng bức, mà phụ nữ mang thai thì càng bứt rứt trong người hơn nữa. Cô thấy thương nàng hết biết.
Cầm chai nước hoa quả trên tay, cô lon ton đi xuống lớp nàng. Bộ đồng phục trắng tinh tươm, khuôn mặt đẹp đẽ, tuy bản tính hiền lành nhưng khí chất toát ra từ cô không phải ai cũng có.
Học sinh nữ trường này cũng mê cô như điếu đổ. Ngoại trừ cái tính hiền lành quá mức thì cô cái gì coi cũng được. Học giỏi, xinh đẹp, ngoan ngoãn, lễ phép, gia cảnh tốt. Rất tiếc là chậu đã có bông, mà bông đó lại là Châu Thi Vũ, ai dám đụng vô chứ ? Chỉ dám dòm, không dám mơ tới.
Đứng trước cửa lớp nàng, cô ngó vô, nhoẻn miệng cười, nhưng nụ cười chợt tắt ngấm khi thấy có một anh chàng tiến tới đưa cho nàng chai nước hoa quả, to hơn chai nước của cô.
Cậu ta là Lâm Thiên Thành, hotboy khối 12, bạn cùng lớp với nàng, nghe nói anh ta theo đuổi nàng đã hai năm rồi. Nhưng không có kết quả, vẫn cố tình đeo bám.
Vương Dịch nhìn chai nước của mình, đâm ra có chút so sánh. Chai nước của cậu ta to hơn, đắt tiền hơn. Rồi lại so sánh mình và cậu ta. Cậu ta là hot boy, học giỏi, soái ca. Còn mình, hiền như cục bột, không thể bảo vệ nàng, chỉ gây cho nàng rắc rối.
Cô lủi thủi đi lên lớp, cậu ta xuất sắc như vậy, ai thấy mà không rung rinh chứ ? Lại học cùng lớp, người ta nói " nhất cự li, nhì tốc độ " mà. Không nhanh thì phải ở gần, cô vừa chậm chạp lại vừa ở xa nàng như vậy....??
Trong cái suy nghĩ trẻ con đó, cô trở về lớp nằm ịch xuống bàn, thở dài ngao ngán, làm sao để mình bớt hiền lại đây ? Làm sao để tỏ ra mình là người chính chắn, " đờn ông " đây ? Cô thở dài một tiếng nặng nhọc, sau đó úp mặt xuống bàn.
Đột nhiên có tiếng gọi :
- Ê cục bột, chỉ tao làm bài với.
Cô ngó lên, là Hách Tịnh Di. Cô hầm hừ, không thể để tụi nó bắt nạt mình mãi như thế, cô trừng mắt với Hách Tịnh Di, chất giọng vô cùng sắc bén :
- Mày tự đi mà làm.
Hách Tịnh Di nhìn cô, bữa nay ăn trúng cái gì mà dám mở cái giọng điệu ngang tàn đó ra vậy ? Hách Tịnh Di nhíu mày, đập tay xuống bàn, đôi mắt nhìn cô như thể sắp xé xác cô ra vậy :
- MÀY MỚI NÓI CÁI GÌ ?
Vương Dịch nhìn Hách Tịnh Di, cô đứng lên, nuốt khan một hơi, lớn tiếng lặp lại :
- Tao nói là.....là.....mày để đó đi, tí tao làm cho.
- Tốt. - Hách Tịnh Di cười hô hố rồi quăng cuốn vở cho cô. Tưởng gì, hổ báo được đúng 3s.
Vương Dịch uể oải nằm xuống, nhục thật. Nhưng phải thông cảm cho thân phận con một của cô, từ nhỏ đã được ba mẹ cưng chiều, mà ba mẹ cô cũng hiền lành muốn chết, bởi vậy cô cũng bị lây cái tính đó của ba mẹ. Không thể trách cô được. Cô khẽ khóc ròng trong tim.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SQHY] [SNH48] Phụ huynh tuổi 17
FanfictionAu : mooncaca Cover SQHY https://www.wattpad.com/story/157317232-ph%e1%bb%a5-huynh-tu%e1%bb%95i-17-s%e1%bb%a7ng