D5

235 53 2
                                    

D5.

Hoa anh đào nở rộ cả một trời, trải dài khắp con đường của Nhật Bản, màu hồng nhạt điểm trên những tán cây, nhẹ nhàng đáp xuống mái đầu của nhân loại.

Tiếng cười nói vang lên từ bốn phương, điểm trên đó là bộ đồng phục thẳng thóm, sau kì nghỉ xuân ngắn ngủi vừa qua, giờ là lúc học sinh bắt đầu tựu trường.

Sơ mi trắng đã được cài nút, cà vạt sọc cũng đã được mang xong, Isagi đứng dậy lấy chiếc áo vest, khoác vào người mình rồi nhìn vào trong gương. Tóc xanh đậm cùng quả mầm con con, mặt mũi hiền lành của thiếu niên mười sáu, nó đưa tay chỉnh lại phần cổ áo đang lòi ra, thấy đã ổn thì mới đi xuống nhà.

"Con chào bố mẹ buổi sáng!"

Bộ đồng phục Ichinan con mơ ước, giờ đã là thứ cố định mặc trên người con, bố Issei ngồi trên bàn có chút cảm động, nhìn bé con ngày nào đã cao lớn tới mức này đây, thân làm phụ huynh sao không vui cho được.

"Yocchan vào bàn ăn đi con, sắp đến giờ rồi"

Dù gấp gáp đến mấy cũng không cho ăn qua loa, mẹ Iyo múc cơm rồi đưa cho nó, bà nhanh tay gấp thức ăn vào bát con, có phần gấp gáp lo sợ nó sẽ trễ.

Isagi lên xe đạp chạy tới trường, trước đó nó  không quên chào bố mẹ một tiếng. Đường đi học tràn ngập cả đống hoa, nó thấy đẹp nên dừng chân chụp lại một tấm.

'Hoa anh đào đầy luôn nè'

"Em vẫn tính để quả đầu như thế thiệt à?"

Một câu hỏi đã nghe được ba năm, Karasu đang vuốt tóc cũng không dừng tay lại, hắn chẳng buồn liếc sang người vừa nói, dửng dưng trả lời câu hỏi quen thuộc kia. 

"Đẹp vậy còn gì"

Người trong điện thoại thở dài đầy bất lực, dù đã xuyên suốt thấy tạo hình cực ngầu của thằng em, nhưng quả nhiên cô vẫn không tài nào ngấm nổi. Chẳng hiểu Tabito nhà cô học theo thói ai, đùng đoàng một ngày bỗng lại đòi để quả đầu như mấy nhân vật trong manga Bách Quỷ Dạ Hành, bố mẹ không có ý kiến chứ cô thì có đấy, rất nhiều là đằng khác nữa kia kìa.

"Cơ mà năm nay em lên mười hai rồi mà nhỉ" Chẳng muốn nói nhiều về vấn đề này nữa nên lái sang chủ đề khác, chị gái hắn bên kia cũng đang sửa soạn để chuẩn bị tới trường, cô để điện thoại trên bàn còn bản thân thì đang bận nhìn gương đeo bông tai, miệng vừa gợi chuyện vừa chú tâm vào thứ đang trên tay mình.

Cô năm nay cũng đã năm cuối sắp ra trường, nếu tính đi tính lại thì thằng nhóc ở nhà cũng chuẩn bị cuốn gói lên đại học mất rồi còn đâu, mà nghĩ đến chuyện sau này nó sẽ lên Tokyo ở cùng, cô chợt nhớ đến nhóc bạn trai nhỏ tuổi ở Saitama của hắn.

"Mà năm nay Yoichi mới mười sáu thôi nên em đừng có làm gì quá quắt đấy, thằng bé so với em có chút éc à mà còn bắt nạt nó nữa là chị đánh cho" Lên tiếng nhắc nhở đứa em chẳng biết kiềm chế, cô ở chung với hắn đủ lâu để hiểu thằng em của mình tính tình như thế nào. Vả lại dù chưa từng gặp mặt chính thức nó, nhưng ấn tượng về một đứa nhỏ lớp mười cùng đôi mắt xanh tròn xoe, khiến cô không tài nào liên tưởng nó là kẻ xấu được.

[KaraIsa | Blue Lock] Seven DaysNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ