Chào mọi người lại là mình, Bảo đây. Mình không nghĩ việc mình tính nói là thật đâu nhưng mà dạo này anh Khoa mờ ám lắm. Anh ấy thường nhắn tin với ai đó rồi cười tủm tỉm, đôi lúc mình ngó vô xem thử thì anh liền tắt màn hình không cho mình xem và bảo là bạn. Mình cũng không nghĩ nhiều nhưng dạo này anh còn hay ra ngoài nữa. Anh ấy đi rất nhiều và hay bỏ mặc mình. Có vài người còn bảo cho mình là thấy anh đi cùng người khác. Quả nhiên không gì là mãi mãi, tình cảm rồi cũng nhạt dần theo năm tháng. Tối qua lúc mình đi ra ngoài thư giãn vì bị anh bỏ rơi thì mình đã tận mắt chứng kiến anh đi cùng người khác. Mình biết đã đến lúc mình nên rút lui. Bạn bè mình cũng khuyên ngăn nói đỡ cho anh có thể họ là bạn nhưng làm sao đây? Anh bỏ mặc mình, chẳng còn quan tâm đến cảm xúc của mình nữa
" Nó như thế được bao lâu rồi? "
" Bốn ngày "
" Vậy hôm qua mày mới thấy nó đi cùng người khác đúng không? "
" Vâng "
Anh Tee và chị Su tra hỏi mình rất nhiều, Đạt và Tuấn Anh thì an ủi mình. Thật sự mình chán cảnh này lắm rồi. Nếu người ta không còn coi trọng mình thì mình phải rời đi thôi
" Em nghĩ tụi em chỉ đi được đến đây thôi. Có lẽ nên dừng lại "
" Mày nói cái gì vậy Bảo!? "
" Từ từ bình tĩnh rồi suy nghĩ đi Bảo. Em đừng vội suy xét như vậy "
" Tao thấy tụi mày vẫn ok mà? Có thể dạo này Khoa bận gì đó thôi "
" Bận là bỏ mặc người yêu và đi với người khác à!? "
Tất cả im lặng sau câu nói của mình
" Biết đâu là mày suy nghĩ thái quá? Tao thấy tụi mày vẫn bình thường mà? "
" Người trong cuộc mới hiểu! "
Họ có thể đã đúng nhưng lòng dạ con người không gì là không thể. Mình thật sự rất chán nản nên đã dọn qua nhà Tuấn Anh ở. Có vậy anh mới thoải mái, đúng không?
" Em dọn đồ đi đâu đấy? "
" Em qua nhà Masiu ở "
" Để làm gì? Chẳng phải em đang ở cùng anh sao? "
" Em nghĩ anh sẽ không thoải mái "
" Em nói gì vậy? "
Mình rất bất ngờ, anh quỳ xuống dưới chân mình và xin mình đừng đi. Nhưng chỉ có nhiêu đó thì chứng minh được gì? Có lẽ anh không muốn mất mình nhưng vẫn muốn nếm thêm mùi vị mới. Mình không ở đây nữa đâu
Anh đã ngăn cản không cho mình đi nhưng Tuấn Anh và Đạt đã tới giúp mình chuyển đồ đi. Dù họ không muốn hai tụi mình chia tay nhưng họ vẫn hiểu cho cảm giác của mình. Anh đã ngăn cản rất nhiều và bị Đạt đánh cho một cú cảnh cáo, sau đó Tuấn Anh kéo mình ra nên mình cũng không biết chuyện gì sảy ra tiếp theo
" Ổn chứ? "
" Ừm "
Em muốn biết vị trí em trong lòng anh là như thế nào, có lẽ thời gian là câu trả lời
" Có lẽ tao và anh ấy hết duyên rồi "
" Tùy mày "
Sau khi mình chuyển đến nhà Tuấn Anh mình đã ẩn hết mấy bài viết về mình và anh. Mình không muốn thừa nhận điều này chút nào nhưng quả thực mình đã khóc. Mình vừa khóc vừa xem tin nhắn, có lẽ tình mình cần kết thúc. Mình đã chặn hết tất cả mạng xã hội với anh, mình không để anh liên lạc với mình nữa
BẠN ĐANG ĐỌC
[ RV3 ] Một chút đáng yêu
FanfictionChút đáng yêu do nổi hứng Già rồi không còn minh mẫn nữa mn thông cảm:))