Chương 3: Tương phùng

293 39 5
                                    

"Cố nhân mong tương phùng
Chốn nhân gian chẳng ai đi cùng
Chén tiêu sầu lệ cay khóe mi
Kiếp tương tư chỉ mong giải bày
Phận hồng nhan , bến trăng có ai đợi nhau"

Tự nhiên viết cái tựa xong nhớ bài này ghê=))
________

Sau ngày Lý Tương Di gửi tuyệt bút ở Đông Hải cũng đã ba tháng trôi qua, Tứ Cố Môn cùng sự giúp đỡ của những người khác không ngừng nỗ lực tìm kiếm Lý Tương Di. Dù chỉ là một chút hy vọng mỏng manh bọn họ cũng phải tìm cho được, tuyệt đối không để chuyện của mười năm trước lập lại lần nữa.

Địch Phi Thanh bên này cũng không thua gì, toàn bộ người của Kim Uyên Minh được điều động tìm kiếm tin tức người đó, hầu như là muốn lật tung cả Đại Hi để tìm người.

"Tôn thượng, chúng ta đã tìm hết ba mươi sáu quận Cửu Châu, bốn hồ, mười hai sông, bảy dãy, hai mươi mốt núi... nhưng vẫn chưa tìm được người." Vô Nhan hơi ngập ngừng không biết tôn thượng sẽ tức giận như nào, có phải sẽ mắng bọn họ vô dụng quá không? Chỉ tìm một người mà suốt ba tháng vẫn không tìm được.

Trái ngược với những gì Vô Nhan nghĩ thì Địch Phi Thanh rất bình tĩnh, hắn chỉ nói một câu rồi cho thuộc hạ lui xuống. "Tiếp tục tìm"

"Vâng"

Địch Phi Thanh mang tâm trạng suy tư trầm lặng nhìn chuôi kiếm đã gãy trên tay không khỏi thở dài. "Lý Tương Di à Lý Tương Di, ngươi là muốn trốn đến khi nào?"

Phương Đa Bệnh cũng chẳng tốt hơn là bao, hắn đi khắp nơi từ quán trọ lần đầu họ gặp mặt rồi đến Ngọc Thành, Thái Liên Trang, sơn trang Nguyên Bảo, thôn Thạch Thọ, Vân Cư Các... Chỉ trong vòng ba tháng mà những nơi bọn họ từng đi qua hắn đều đã đến nhưng vẫn không có lấy một tin tức của y.

"Lý Liên Hoa, rốt cuộc huynh đang ở đâu?" Phương Đa Bệnh nước mắt không tự chủ được rơi xuống, bọn họ đã tìm lâu như vậy rồi, vì sao đến một chút tin tức cũng không có?

Đột nhiên Hồ Ly Tinh nhìn tên ăn mày đang ngồi nghỉ gần đó mà sủa lên ầm ĩ. Phương Đa Bệnh chỉ nghĩ là Hồ Ly Tinh sủa loạn nên không để ý lắm, đến khi nhìn rõ thứ tên ăn mày đang cầm trên tay kia liền gấp không chờ được mà chạy lại túm cổ hắn.
"Ngươi lấy thứ này ở đâu?"

Tên ăn mày còn chưa kịp hiểu mình đã làm gì đắc tội người này thì nghe hắn hỏi chỉ đành trả lời. "Ta nhặt trên người xác chết ngoài biển"

Phương Đa Bệnh như chết lặng, hắn vừa nghe được gì vậy? Xác chết? Là hắn nghe sai rồi? Nhất định là có nhầm lẫn gì đó, hắn phải đi kiểm tra lại. Cùng lúc đó bên Địch Phi Thanh cũng nhận được tin tức có người từng nhìn thấy Lý Tương Di gần bờ biển phía Nam liền nhanh chóng phóng ngựa đến đó.
_____

Bên bạch y nam tử sau khi bị đuổi đi, nam nhân chỉ có thể hậm hực ôm túi đồ lão nhân gia đưa mà đi dọc theo bờ biển. Đột nhiên y nghe được tiếng chó sủa rất lớn, còn nghe rất quen thuộc, vừa quay đầu lại đã bị vật gì đó lao thẳng tới làm y ngã xuống đất, còn may đây là bờ biển chỉ toàn là cát nếu không thật không dám nghĩ đến thân già này của y sẽ như nào. Đến khi nhìn rõ vật trong lòng mình y có chút bất ngờ.

[ĐN Liên Hoa lâu] Ngao du Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ