Cuộc gọi đêm ấy dường như đã khiến cho mối quan hệ của cả hai trở nên mềm mại hơn một chút, có thể nói là từ mức độ bạn bè thân thiết giờ đã tiến triển thêm một bước, tuy nhỏ thôi nhưng đây lại là một khoảng cách thích hợp, vừa đủ thoải mái lại vừa đủ thân mật mập mờ.
Nhưng những trăn trở của Chenle thì vẫn ở đấy, thỉnh thoảng anh lại ngắt hoa ngắt cỏ làm cái trò 'thích', 'không thích',... Ra đáp án không anh muốn thấy thì bĩu môi xem thường trò này mê tín, còn khi nó ra đáp án anh muốn thì anh lại không dám tin.
Với anh thì khoảng cách hiện tại càng làm người ta cảm thấy khó chịu hơn, giống như là đang có một lớp sương mỏng che trước mắt, chẳng biết được phía trước là gì, dù chỉ là nhích thêm một bước cũng không dám.
Park Jisung bên này nhìn bề ngoài có vẻ như là thảnh thơi hơn. Hắn dẹp bỏ những phiền muộn lại phía sau, mỗi ngày đều mở tung cửa sổ đón ánh nắng tràn ngập căn hộ rộng lớn. Là một gã trai trẻ đẹp trong túi đầy tiền, ở nhà to đi xe xịn, có cả tài năng lẫn sự nổi tiếng, đã vậy lại còn là người vừa vượt qua những chông gai mà trở nên trưởng thành điềm tĩnh hơn, người khác nhìn vào Park Jisung, ai cũng nghĩ rằng giờ đây chẳng còn điều gì có thể đánh bại được hắn nữa rồi.
Nhưng không ai biết rằng, lúc này đây đứa con trai cưng của ông trời lại có một điều phiền muộn khác, đó chính là khóa học tiếng Anh ba tháng ngắn ngủi đã đến lúc kết thúc rồi.
Hắn cứ nghĩ mình còn đủ thời gian để mà trăn trở phân vân cái nọ cái kia, nhưng rồi hiện thực lại đột nhiên táng cho hắn một cú, nhắc nhở hắn rằng sẽ chẳng có ai, cũng chẳng có điều gì sẽ luôn ở đấy đợi chờ hắn trong khi hắn thì cứ lề mề chẳng đâu vào đâu như vậy cả.
Park Jisung quyết định mời Chenle ra ngoài ăn một bữa để cảm ơn anh vì khóa học vừa qua, vốn là Chenle đã kiếm cớ từ chối, nhưng vì hắn mặt dày lại dai như đỉa nên anh cũng đành phải thỏa hiệp.
Họ hẹn nhau ở một nhà hàng khá nổi tiếng trong giới nghệ sĩ, vì nơi này vừa có chất lượng phục vụ tốt lại vừa riêng tư, nhân viên ở đây ai nấy đều rất kín miệng.
Chenle nơi đúng giờ hẹn, anh báo tên mình rồi theo nhân viên hướng dẫn đi lên lầu. Vì lí do nghề nghiệp nên Park Jisung đi ăn ngoài luôn đặt phòng riêng, lần này cũng không ngoại lệ.
Nhân viên mở cửa phòng cho Chenle rồi lui ra, anh thuận theo đó bước vào phòng, vừa vào đã nhìn thấy một bức tường kính sát đất, đứng từ đây có thể thấy được con sông nổi tiếng của thành phố đang uốn lượn qua những dãy nhà cao tầng sáng đèn trong màn đêm, phong cảnh bên ngoài đẹp đến mức khiến anh phải há hốc mồm. Ngay lập tức anh nghe được một tiếng cười khẽ bên tai, khiến cho anh phải nhanh chóng cất cái dáng vẻ nhà quê lên tỉnh của mình vào, rồi đỏ bừng mặt mà quay đầu nhìn người vừa đứng lên và đang tiến về phía mình.
Anh nghĩ rằng Park Jisung đang cười mình quê mùa, nhưng lại không biết rằng hắn đang chiêm ngưỡng những vì sao trong đôi mắt anh, vì mắt anh sẽ sáng bừng lên mỗi khi anh nhìn thấy thứ gì mà anh thích, khiến cho người ta không thể kiềm lòng mà dâng hết cho anh mọi thứ xinh đẹp nhất thế gian này.
BẠN ĐANG ĐỌC
JiChen | Nước ấm tốt cho sức khỏe
FanfictionChia tay người yêu xong suy đét thì làm gì? Đăng ký lớp học tiếng Anh thôi. Rapper x Thầy giáo tiếng Anh