2

334 52 1
                                    

đã hơn một tháng từ khi em chuyển đến lớp, trong thời gian đó giữa nguyên vũ và tuấn huy dường như có sự thân thiết hơn, hai người cũng đã trao đổi mạng xã hội để tiện liên lạc hơn.

"nguyên vũ ơi, bài này mình làm theo cách của thầy rồi mà vẫn chưa ra."

tuấn huy đem cả cuốn tập toán ngồi đối diện nguyên vũ, dùng tông giọng mà nếu để thuận vinh nghe được thì chắc chắn nó sẽ chọc em tới già mất.

hiện giờ cái lớp nó cực kì náo loạn, vì đang là giờ tự học nên ai muốn ngồi đâu thì ngồi. thuận vinh định bụng sẽ dùng một tiết này say giấc nồng hoặc là rủ tuấn huy đi xung quanh trường giết thời gian, nhưng khi vừa xoay mặt qua thì cậu đã không thấy thằng tuấn huy ở đâu. lia tia cả một lớp thì bắt được đầu của nguyên vũ với tuấn huy chụm vào cuốn vở, văn tuấn huy đi hỏi bài toán?? trời ơi, có ai biết tin là tuấn huy nó giỏi toán lắm không?

thuận vinh lo sợ nếu hai đứa cùng lúc mà ngẩng đầu lên thì tuấn huy mất nụ hôn đầu là cái chắc. không thể để chuyện đó xảy ra được, cậu liền bước tới chỗ em đang ngồi.

"à ra vậy, cảm ơn nguyên vũ nhé, tớ hiểu rồi." tuấn huy tươi cười cảm ơn nguyên vũ, vừa định về chỗ thì thấy thuận vinh đã đứng kế bên bao giờ.

em ngước lên nhìn cậu, trên mặt như viết lên hai chữ 'cái giè?', kế bên còn có thêm cặp mắt của nguyên vũ, thuận vinh chỉ thấy siêu rõ ba chữ 'cái đ gì?'

"đi vệ sinh không mèo?" thuận vinh mặc kệ ánh nhìn khó hiểu của lớp trưởng mà hỏi thằng bạn tuấn huy của mình.

"làm tưởng chuyện gì, đi." văn tuấn huy đứng lên, có vẻ ngồi quá lâu nên lưng em hơi bị trẹo một tí.

tuấn huy cong người vươn vai, nguyên vũ còn nghe rõ hai ba tiếng răn rắc. chiếc sweater của tuấn huy có lẽ không đủ dài để che đi cái bụng nhỏ của em, khiến nó nhích lên mà lộ một khoảng. gã ngồi đó mà đỏ mắt nhìn, chưa được một giây thì cánh tay của thuận vinh đâu ra chắn ngang rồi ôm eo tuấn huy đi mất.

nguyên vũ cay cú vì bị cậu lấy mất cảnh đẹp, trí huân kế bên chứng kiến hết tất cả, buồn cười nhìn thằng bạn mình cáu vì cái chuyện nhỏ này. thật ra thuận vinh không cố tình đâu, đó là thói quen của cậu rồi, ai biểu eo tuấn huy rất vừa tay, mềm mềm lại thon thon khiến người ta vô thức muốn ôm vào lòng.

"mày thích nguyên vũ à." thuận vinh vừa bước ra nhà vệ sinh vừa hỏi người đi đằng sau.

"một chút, nguyên vũ khá giống gu tao." chưa về lớp thẳng mà hai người đánh lẻ thêm vài vòng cầu thang nữa.

"cua thử đi, tao thấy nguyên vũ chưa quen ai bao giờ."

"chắc gì nguyên vũ đã thích tao, tao nghĩ gu nó mấy đứa xinh đẹp dịu dàng."

mày cũng xinh mà nói gì vậy huy? tiếng lòng mà thuận vinh chả thèm nói ra.

vừa nghe tiếng trống chuyển qua tiết hai thì hai người lật đật chạy về lớp, tuấn huy không muốn đi trễ trong tiết thầy baek đâu.

đang ngồi chật vật với môn văn, tuấn huy tự nhủ với bản thân rằng cố lên, còn có ba mươi phút nữa thôi thì em sẽ được về nhà và nằm trên chiếc giường thân yêu. thì bỗng em nghe lạo xạo bên ngoài, ngẩng mặt lên hỏi thuận vinh lim dim bên cạnh.

peach eyes | wonhuiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ