Chương 7

70 5 0
                                    

Cô Phác chết rồi, là tự tử.

Mẹ tôi nhiều lần gọi điện cho tôi giục tôi về thăm nhà, tôi vừa tới nhà đã nghe được tin tức này, chuyện xảy ra hai ngày trước.

Mẹ tôi nhắc đến chuyện này không khỏi thở dài, ba tôi cũng im lặng hút thuốc bên cạnh.

"Sau ngày đó láng giềng đều đang lan truyền, chỉ cần ra ngoài sẽ bị chỉ trỏ, người kiêu ngạo như cô sao chịu được những lời nói vô căn cứ đó... Thái Anh còn nhất định không chịu cắt đứt với người kia, ăn đòn cũng quỳ xuống cầu xin mẹ nó tha thứ... Nuốt thuốc tự tử, lúc phát hiện thi thể đã lạnh rồi..."

Trái tim tôi co lại, đầu óc hồ đồ, trống rỗng.

Phần sau tôi không nghe nữa, chỉ tái mét mặt quay người đi: "Con đi thăm cô Phác." Lại lảo đảo một cái lúc quay người, suýt nữa ngã sấp xuống.

Khi tôi đến mộ phát hiện một dáng người nhìn quen mắt quỳ trước mộ cô, bóng lưng cô đơn, cả người tản ra nỗi đau buồn dày đặc.

Tôi tiến lên đặt hoa xuống, cúi đầu nhìn về phía người không biết đã quỳ bao lâu này. Hốc mắt chị đỏ hoe, trên gương mặt tuấn tú không có chút huyết sắc, tái nhợt yếu đuối. Lưng chị hơi cong, giống như cõng một thứ gì đó nặng trịch lung lay sắp đổ, như thể ngay sau đó sẽ không chịu được gánh nặng và đổ xuống.

"Chị Thái Anh..." Tôi ngồi xổm bên cạnh chị gọi chị.

Chị nghiêng đầu nhìn tôi, hình như đang phân biệt tôi là ai, sau đó miễn cưỡng cười một tiếng: "Là Trân Ni à, đã lớn vậy rồi..." Có lẽ quá lâu chưa nói chuyện, giọng chị khàn, "Cảm ơn em đến thăm mẹ chị, bà ấy biết được sẽ vui."

"..." Tôi há miệng, muốn an ủi, lại phát hiện nói gì cũng có vẻ yếu ớt bất lực, cuối cùng chỉ nói câu "Chị nén bi thương".

Thái Anh chớp mắt, đôi mắt đã khô khốc từ lâu chảy nước mắt: "Chị có tư cách gì nén bi thương, loại con bất hiếu như chị, mãi mãi nên sống trong hối hận và đau khổ."

"Khi còn nhỏ mẹ chị một mình nuôi chị lớn, chị biết bà vất vả, cho nên cũng luôn cố gắng học hành, muốn làm người có tiền đồ để bà hưởng phúc. Bà là người không giỏi ăn nói, lại luôn nói với người khác con của bà xuất sắc cỡ nào..."

Giống như cuối cùng không chịu được buồn đau to lớn, chị cúi lưng bụm mặt khóc rống thành tiếng: "Nhưng đứa con khiến bà ấy kiêu ngạo, lại trở thành vết nhơ lớn nhất trong đời này của bà, cuối cùng khiến bà đang sống sờ sờ tự tử..."

Tôi im lặng ngồi xổm bên cạnh chị, ngực khó chịu, cảm giác giống như không thở được.

"Chị vẫn luôn cho rằng chị không có bệnh, chị cũng không phải biến thái, chỉ là thích một người cùng giới... Chị cho rằng bọn chị có thể chịu được, nhưng chị đã đánh giá thấp mức độ tha thứ của mọi người đối với... Người như chị còn có tư cách gì ở bên người yêu, có tư cách gì có được hạnh phúc, chị mãi mãi không có cách nào tha thứ cho bản thân... Chị nên xuống đó nhận sai với mẹ chị..."

Tim tôi đánh thịch một tiếng, đang định nói chuyện, lại thấy Thái Anh lau sạch nước mắt, lại quay về dáng vẻ yếu đuối im lặng kia, dường như người sụp đổ vừa rồi không phải anh.

[COVER] [Jensoo] Mai Táng Tuổi 18Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ