"mình chia tay đi kim mingyu, em không muốn quen anh nữa."
"tại sao?"
"anh lúc nào cũng vậy, cũng vô tâm, anh biết em thích gì không? ghét gì không?"
"em thích ca hát, thích ngủ, ghét côn trùng, sâu bọ, dị ứng lông mèo. em thích cơm cuộn nhưng hông có dưa leo, em thích bánh ngọt nhưng hông gắt cổ, em thích tóc màu sáng hơn tóc tối màu, em thích nằm chứ hông thích vận động."
"anh... anh.."
"em đừng nghĩ em được nuông chiều quá rồi sinh hư, hông anh gọi điện cho mẹ em mách rằng là em dụ dỗ anh đóng giả làm bạn trai để mẹ hông bắt em đi xem mắt"
"ê, hổng chơi mách nha"
"nếu em muốn chia tay, vậy thì chịu trách nhiệm bồi thường tổn thất tinh thần cho anh"
"ra là anh chỉ muốn tiền sao? anh muốn bao nhiu"
"một đời của em"
có lẽ tận phút giây này, lee seokmin mới hiểu tại sao tất cả thành viên của vocal team đã ra sức ngăn cản em thân với kim mingyu, thậm chí những thành viên khác còn bày trăm mưu, nghĩ kế để không cho em ở cùng một chỗ với hắn.
thế nhưng em lúc đó lại quá ngây ngô, nghĩ tụi họ không cho em ở gần hắn chỉ vì tụi họ muốn thân thiết với kim mingyu. seokmin cứ ngây ngô nghĩ thế, liền nghĩ cách phải thật thân với hắn cho chúng ghen tị.
bây giờ họ đã thuộc về nhau, và chung một nhà rồi em mới hiểu thì ra bọn họ không phải muốn thân thiết hơn với hắn, mà là bảo vệ em khỏi ánh mắt của con sói trẻ sống bằng nửa thân dưới.
kim mingyu thông minh và biến thái một cách kì lạ.
hắn luôn biết cách giữ chân em lại bên hắn, kể cả khi nó là cách biến thái nhất, hoặc hèn hạ nhất. và hắn cũng rất khỏe nữa, trai tráng mà. sức dài vai rộng, bền cả trên giường và dưới giường.
"dạ... dạ em nghe... anh junhui... ha."
"sao em thở nặng nề thế seokmin? em bệnh à?"
"dạ... em mệt.. đang sốt... ha..a."
"vậy à, thì thôi, tính gọi em làm tiệc ngủ mà em bệnh thì thôi, để hôm khác vậy."
"dạ... h-hẹn hôm khác ạ"
"à kêu mingyu của em nhẹ lại đi, kêu thế chắc em đau lắm nhỉ?"
cúp máy cái rụp, seokmin quay qua nhìn người đang cười thỏa mãn đâm rút vào trong em. ừ, em vừa bị ép làm tình vừa bị ép nghe điện thoại.
bên dưới hắn bắt đầu bật công tắc, hông như cái máy dập thẳng vào phần dưới sưng đỏ. mingyu kéo chân em qua vai hắn, ép bản thân cục cưng vào tư thế đối mặt với hắn, em xấu hổ ôm lấy gương mặt đỏ bừng không dám đối mặt với sự thật.
từ góc nhìn của em có thể thấy rõ ràng nơi giao hợp ướt đẫm tinh dịch cùng phần thân thừa ra vì cái động nhỏ của em không đủ lớn để nuốt hoàn toàn nó.
"anh.... anh buông em ra."
"chịu khó một chút nhé, sẽ hơi đau đó"
nắm lấy eo seokmin, hôn lên khóe mắt sưng húp vì khóc rồi bên dưới một phát cắm hết thứ khổng lồ vào trong em.
"aa...."
em như được đưa tận lên chín tầng mây cao, đầu em trống rỗng một màu trắng xóa và miệng nhỏ xinh xinh chỉ có thể thốt ra vài tiếng thét cuối cùng. cơ thể em giật lên vài nhịp, hắn thấy thế cũng dừng lại để em làm quen rồi mới bắt đầu động trở lại.
một lần khác, hôm đấy em với hắn thống nhất cùng đi khám sức khỏe tổng quát để xem tình trạng cơ thể. kiểm tra xong xuôi, mingyu và bé của hắn cùng nhau trở về nhà, chợt đang lon ton đi theo hắn thì đột nhiên kéo em vào nhà vệ sinh của bệnh viện gần đó.
rồi hắn lột quần ra đâm em.
con mẹ nó kim mingyu sống bằng phần thân dưới hắn thật đấy à?
"đ-đợi đã, anh biết đây là đâu không vậy?"
"đây là bệnh viện"
"vậy sao.. anh... còn làm?"
"vì em ngon"
hắn đè em lên bồn rửa tay, rút thằng nhỏ đang thoải mái vì sự ấm áp từ chiếc động nhỏ kia mang lại, mingyu dạng chân em ra chưa được lâu lại lún cán thêm một lần nữa vào bộ phận sinh dục của em.
phải chi ngày đó seokmin nhận ra là vocal team đang bảo vệ em thì em bây giờ đã đâu phải gánh nghiệp thế này.
lee seokmin hối hận quá!
end.
BẠN ĐANG ĐỌC
candy crush
Fanfictionmain pairing: gyuseok oneshort (shortfic), ooc, lowercase, smut.